CHIẾN TRANH ĐÃ BẮT ĐẦU NHƯ THẾ - Trang 372

Chúng tôi chỉ có thể vui mừng vì việc gài mìn chưa tốt.
Đại úy là phi công Ác-tê-mi-ép, đại diện của bộ tư lệnh không quân

phương diện quân tại sân bay Grê-bi-ôn-ca. Tôi đề nghị đồng chí cho xe
đưa tới bộ tham mưu phương diện quân. Cán bộ và chiến sĩ vây quanh
chúng tôi. Những khuôn mặt trẻ trung, dầu dãi gió sương lộ vẻ ngạc nhiên
cao độ: một vị tướng từ đâu lại đến sân bay họ để làm gì? (Đây là một trong
vô số những cuộc gặp gỡ ngoài mặt trận, và tất nhiên, tôi không nhớ tên
một đồng chí nào trong số những người nói chuyện với tôi ở sân bay.
Nhưng sau khi xuất bản cuốn sách “Thành phố chiến đấu trên sông Đni-ép-
rơ” của tôi, thì trong số bạn đọc viết thư cho tôi, có một người được thưởng
nhiều huân chương chiến đấu là thượng úy dự bị A. Ph. Mai-cốp. Trong
thư, đồng chí có nhắc tới cuộc gặp gỡ đó).

Anh em xôn xao hỏi tôi:
– Thưa đồng chí thiếu tướng, có đúng là chúng ta đã bị bao vây không?
– Chúng ta làm gì bây giờ: rút lui hay chiến đấu?

Tôi cảm thấy anh em bị dằn vặt vì không rõ tình hình chứ không phải vì

khiếp sợ. Mọi người vẫn bình tĩnh, sôi nổi trêu chọc nhau, nói đùa câu đạt,
câu không, tóm lại, họ vẫn xử sự như một lớp trẻ lúc tập hợp đông người.

Tôi cố gắng trả lời ngắn gọn, giải thích rằng bộ tư lệnh tối cao ta biết rõ

tình hình của phương diện quân và đang tập trung mọi biện pháp để chi
viện cho chúng ta.

Lát sau, ô-tô tới. Tôi thân mật chia tay anh em.

Vất vả lắm, tôi mới tìm được bộ tham mưu phương diện quân đóng ở

làng Véc-khô-i-a-rốp-ca, phía Bắc Pi-ri-a-rốp-tin. Tướng Tu-pi-cốp ôm
chặt tôi:

– A! Thế là đứa con đi hoang của chúng ta đã về!
Nhìn khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sâu hoắm, nhưng vẫn sinh động như

xưa của đồng chí, tôi nghĩ rằng được kết bạn với con người thông minh và
đôn hậu đó thật là hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.