Tôi xin nói trước một chút rằng Pác-xê-gốp đã giữ đúng lời hứa. Đồng
chí đã nhanh chóng tổ chức việc chở đạn đến địa điểm tập trung được quy
định của các quân đoàn bộ binh.
Ngày càng có nhiều báo cáo đáng lo ngại từ các tập đoàn quân gửi về.
Trong số những điện báo nhận được ngày 19 tháng Sáu, tôi còn nhớ mãi
bức điện của tướng Pô-nê-đê-lin, tư lệnh mới của tập đoàn quân 12. Đồng
chí hỏi: nếu máy bay Đức xâm phạm vùng trời ta thì trong những trường
hợp nào, bộ đội cao xạ có thể nổ súng.
Tướng Kiếc-pô-nô-xơ lệnh cho tham mưu trưởng trả lời như sau:
“Có thể nổ súng:
a) nếu có chỉ lệnh đặc biệt của Hội đồng quân sự quân khu;
b) khi đã tuyên bố lệnh động viên;
c) khi bắt đầu thực hiện kế hoạch phòng thủ biên giới, nếu trong đó
không có lệnh cấm đặc biệt;
d) Hội đồng quân sự tập đoàn quân 12 đã biết rằng chúng ta không dùng
cao xạ bắn máy bay Đức trong thời bình”.
Câu trả lời này ghi thêm một bằng chứng đáng tin cậy nữa là phía Liên
Xô, bằng mọi biện pháp, đã cố tránh nổ ra cuộc xung đột vũ trang và không
tạo cho bọn Hít-le có thể vin vào một cớ nhỏ nhất nào để vi phạm hiệp ước
không tiến công lẫn nhau, mặc dù Liên Xô đã áp dụng những biện pháp
ngày một kiên quyết để đề phòng trường hợp không thể tránh khỏi xung
đột.
Cũng sáng hôm ấy, chúng tôi nhận được điện báo của Gh. C. Giu-cốp từ
Mát-xcơ-va cho biết, bộ trưởng Bộ dân ủy quốc phòng đã ra lệnh thành lập
cơ quan chỉ đạo tác chiến của phương diện quân và đến ngày 22 tháng Sáu,
cơ quan này sẽ chuyển về Tác-nô-pôn. Bức điện cũng ghi rõ phải giữ “tuyệt
mật mệnh lệnh này và báo cho các cán bộ tham mưu quân khu biết rõ điều
này”.
Chúng tôi đã suy nghĩ trước cả những vấn đề ấy. Chúng tôi tính, nếu
chuyển toàn bộ cơ quan chỉ đạo tác chiến của phương diện quân bằng ô-tô