CHIẾN TRANH GIỮA CÁC THẾ GIỚI - Trang 162

Anh nói, với cặp mắt sáng ngời: “Ê! Tôi nghĩ cặn kẽ chứ hả?”

Tôi nói: “Cứ nói tiếp đi.”

“Ôi dào, kẻ nào không muốn bị chúng bắt phải chuẩn bị sẵn. Tôi đang

chuẩn bị. Anh nên nhớ, không phải tất cả chúng ta sinh ra đều có khả năng
làm loài thú hoang, sự tình là phải thế. Đó là lý do tôi đã theo dõi anh. Tôi
hoài nghi. Anh mảnh khảnh. Anh thấy đấy, tôi đã không nhận ra anh, cũng
không biết anh đã bị chôn vùi ra sao. Tất cả bọn này - loại người sống trong
các căn nhà này, và tất cả bọn thư ký lắt nhắt khốn khiếp hồi trước sống
dưới đó - họ đều không khá. Họ không cương nghị, không có những giấc
mơ đáng tự hào, không có thèm khát nào đáng mặt. Mà một kẻ không mơ
hay không ham muốn thì - Chúa ơi! Thì hắn là cái gì ngoài một kẻ hèn nhát
và rụt rè? Họ quen chạy tán loạn tới sở làm, tôi đã thấy hàng trăm đứa như
vậy, cầm thức ăn sáng trên tay, chạy như điên như dại để bắt kịp chuyến xe
lửa mua vé tháng, vì sợ bị mất việc nếu đến trễ; họ làm việc ở những doanh
nghiệp mà họ sợ không dám cất công tìm hiểu; họ chạy tán loạn về nhà vì
sợ không kịp bữa ăn; họ ru rú trong nhà sau khi ăn vì sợ ngõ hẻm; và họ
ngủ với các bà vợ họ đã cưới, chẳng phải vì họ muốn, mà vì các bà có chút
tiền phòng thân trong cuộc chạy loạn khốn khổ bủn xỉn trên thế gian. Mạng
sống được bảo hiểm và đầu tư chút đỉnh vì sợ tai nạn. Và đến ngày Chủ
nhật thì sợ đời sau. Như thể địa ngục được xây cho loài thỏ! Ồ, tụi Hỏa tinh
đúng là ơn trời đối với bọn này. Những cái chuồng đẹp rộng rãi, thức ăn
béo, nuôi cẩn thận, khỏi lo nghĩ. Sau chừng một tuần đói bụng chạy đuổi
quanh quẩn các cánh đồng, bọn họ sẽ tới và vui vẻ chịu bị bắt. Sau đó họ sẽ
rất mừng. Họ sẽ tự hỏi trước khi có tụi Hỏa tinh tới chăm sóc thì người ta
đã làm gì. Và bọn la cà quán rượu, bọn tán gái, bọn ca sĩ - tôi có thể hình
dung bọn họ. Tôi có thể hình dung bọn họ,” anh nói với vẻ hài lòng ủ rũ.
“Tình cảm và tôn giáo trong họ sẽ đầy ứ lan tràn. Tôi đã thấy tận mắt hàng
trăm điều, nhưng tôi chỉ mới bắt đầu hiểu rõ trong vài ngày qua. Có kẻ sẽ
chấp nhận sự việc như vốn dĩ thế - mập và ngu. Có kẻ sẽ lo vì mơ hồ cảm
thấy tất cả đều sai trái, và thấy họ nên làm một điều gì. Mà mỗi khi sự việc
tới mức mà nhiều người cảm thấy họ nên làm một điều gì, thì kẻ yếu, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.