Tôi bắt đầu an ủi nàng và chính mình bằng cách kể lại tất cả những gì
Ogilvy đã nói với tôi rằng người Hỏa tinh không thể sống trên Trái đất. Đặc
biệt, tôi nhấn mạnh tới trở ngại về trọng lực. Sức hút trên bề mặt Trái đất
gấp ba lần trên bề mặt Hỏa tinh.
Vì thế người Hỏa tinh sẽ nặng gấp ba lần trên Trái đất, trong khi sức
mạnh cơ bắp của chúng vẫn như cũ. Chúng sẽ cảm thấy cơ thể nặng như
một khối chì. Quả thật, dư luận chung là vậy. Sáng hôm sau cả hai tờ Times
và tờ Daily Telegraph chẳng hạn đều nhấn mạnh tới điều đó, và cả hai,
giống như tôi, đều không chú ý tới hai yếu tố hiển nhiên.
Bây giờ chúng ta biết bầu khí quyển của Trái đất chứa nhiều ôxy hơn,
hay nói cách khác là ít khí trơ argon hơn nhiều so với Hỏa tinh. Khí ôxy dồi
dào làm cho người Hỏa tinh khỏe mạnh hơn, chắc chắn đủ để triệt tiêu sự
khó khăn do cảm thấy cơ thể tăng trọng lượng. Thứ nữa, tất cả chúng ta đều
bỏ sót sự kiện rằng, với trình độ phát triển máy móc mà chúng có, người
Hỏa tinh có thể dễ dàng gạt bỏ hẳn nhu cầu sử dụng cơ bắp nếu thật sự cần
thiết.
Nhưng lúc ấy tôi không xét tới những điểm này, vì thế lập luận của tôi
gạt bỏ hết mọi khả năng bị kẻ xâm lăng. Với rượu vang và thức ăn, với bàn
ăn quen thuộc của mình, và với sự cần thiết phải trấn an vợ mình, tôi trở
nên can đảm và yên tâm tới mức mê muội.
Tôi vừa mân mê ly rượu vừa nói: “Chúng đã làm chuyện dại dột.
Chúng nguy hiểm, chỉ vì rõ ràng là chúng sợ quá hóa điên. Có lẽ chúng cứ
tưởng sẽ không tìm thấy sinh vật nào, chắc chắn là không sinh vật có trí
khôn nào. Tệ lắm thì ta nã một trái pháo vào hố là chúng chết hết.”
Rõ ràng là các biến cố kích động cực độ đã kích thích khả năng nhận
thức của tôi. Tôi nhớ rõ một cách dị thường cái bàn ăn hôm đó cho tới tận
bây giờ. Khuôn mặt lo âu dịu dàng của người vợ yêu quý nhìn tôi chăm chú
dưới cái chụp đèn màu hồng, khăn trắng trải bàn với dao nĩa bạc và ly tách
- vì dạo ấy ngay cả các tác gia triết học cũng có nhiều thứ xa xỉ nho nhỏ -
rượu vang đỏ thẫm trong ly, những hình ảnh ấy rõ mồn một như chụp ảnh.