bắn thủy lôi và tàu trinh sát đã mang súng liên thanh lên ngược sông
Thames cũng nổi loạn không chịu dừng lại, để rồi lại xuôi dòng. Hoạt động
tấn công duy nhất mà con người dám làm sau đêm ấy là chuẩn bị mìn và
hầm bẫy, mà ngay cả những nỗ lực này cũng hoảng loạn và chỗ có chỗ
không.
Ta phải cố sức hình dung số phận của các pháo đội hướng về Esher,
chờ đợi căng thẳng trong ánh nhá nhem. Không ai sống sót. Ta có thể hình
dung tinh thần phục tùng kỷ luật, các sĩ quan cảnh giác và thận trọng, các
pháo thủ sẵn sàng, đạn dược xếp đống bên tay, toán lính kéo pháo với đàn
ngựa và xe, các nhóm dân đứng xem trong khoảng cách cho phép, sự tĩnh
mịch của chiều tối, xe cứu thương và lều bệnh viện với những người bị
phỏng và bị thương được đưa từ Weybridge về. Thế rồi bọn Hỏa tinh bắn
những phát đạn trầm vang, viên đạn thô kệch xoáy trên ngọn cây trên nhà
cửa rồi vỡ tan giữa các cánh đồng lân cận.
Ta cũng có thể hình dung sự chú ý bị chuyển hướng đột ngột, những
cuộn căng phình đen đúa lan đi nhanh, phồng lên, ngất ngưởng dâng lên
trời, biến ánh nhá nhem thành bóng tối có thể sờ mó được, một đối thủ
mang thể khí kỳ dị và khủng khiếp sải bước trên các nạn nhân của nó,
người và ngựa gần nó chỉ thấy lờ mờ, bỏ chạy, kêu thét, ngã chúi đầu,
hoảng loạn, các khẩu súng thình lình bị bỏ rơi, người ta nghẹt thở quằn quại
trên mặt đất, và chỏm khói mờ đục phình ra nhanh như chớp. Rồi thì đêm
tối và chết chóc - chẳng còn gì ngoài một khối hơi thinh lặng bất khả xâm
nhập che khuất những người bị nó giết.
Trước hừng đông, khí đen tràn qua đường phố Richmond, và bộ máy
chính quyền đang phân rã, trong nỗ lực thở hơi cuối cùng, kêu gọi dân
chúng Luân Đôn chạy trốn.