CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 122

chân tôi đã bị cóng. Tôi bị chôn vùi hoàn toàn, nhưng tôi vẫn thở được, nên
moi ra được một cái lỗ nhỏ, như kiểu một cái ống. Lũ chó đã tìm ra tôi.
Chúng đào trong một đống tuyết và mang chiếc mũ của tôi về cho những
người cáng thương. Tôi đã khâu chứng minh thư của tôi vào mũ. Mọi
người đều làm như thế: trong đó ghi tên tuổi thân nhân, địa chỉ khi cần báo
tin hy sinh. Người ta moi tôi ra và đặt lên cáng, áo khoác của tôi đẫm đầy
máu. Nhưng không ai chú ý đến chân tôi...

Tôi nằm bệnh viện sáu tháng. Người ta định cắt một chân tôi, cắt trên

đầu gối, vì đã bắt đầu hoại tử. Nhưng chuyện này, thì tôi hơi hèn, tôi không
muốn tàn tật suốt đời. Thì còn sống làm gì? Tôi không cha không mẹ. Tôi
sẽ chỉ là một gánh nặng. Ai còn đi mà vướng với một người đàn bà què! Tự
treo cổ còn hơn... Tôi xin một bà y tá một chiếc khăn to thay vì khăn nhỏ...
Mà ở bệnh viện, mọi người đều trêu tôi: "A, bà ngoại... Bà ngoại già của
chúng ta đây này." Vì khi ông giám đốc bệnh viện nhìn thấy tôi lần đầu,
ông đã hỏi tôi: "Cô bao nhiêu tuổi?" Và tôi, tôi đã trả lời ông rất nhanh:
"Tôi mười chín, tôi sắp mười chín." Ông ấy cười: "Ôi, cô già thế sao. Thế
là nhiều tuổi đấy!"

Và bà y tá, mà chúng tôi gọi là "Dì Macha", cũng trêu tôi như vậy. Bà trả

lời tôi: "Tôi sẽ cho cô khăn, vì người ta cũng đang chuẩn bị phẫu thuật cho
cô. Nhưng tôi sẽ để mắt đến cô. Có gì đó trong mắt cô khiến tôi không
thích, con gái của tôi ạ. Cô không có ý đồ xấu gì đấy chứ?" Tôi, tôi lặng im.
Tôi nhận thấy đúng là họ đang chuẩn bị phẫu thuật cho tôi. Tôi không biết
thế nào là một cuộc phẫu thuật, tôi chưa bao giờ lên bàn mổ (trong khi bây
giờ tôi có nguyên cả một bản đồ địa lý vẽ trên cơ thể) nhưng tôi đã đoán ra.
Tôi giấu chiếc khăn lớn dưới gối và tôi chờ cho đến khi mọi thứ đã yên
lặng. Mọi người đã ngủ. Chúng tôi có những chiếc giường sắt và tôi nghĩ
tôi có thể buộc chiếc khăn lên một thanh sắt và treo cổ. Nhưng dì Macha
không rời tôi suốt đêm. Dì đã giữ cho cuộc đời trẻ trung cho tôi. Dì không
chợp mắt suốt đêm...

Tuy nhiên vị bác sĩ phụ trách phòng chúng tôi, một trung úy trẻ, theo sát

ông giám đốc bệnh viện từng bước và nài nỉ ông: "Xin để tôi thử. Xin để tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.