CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 153

“TÔI CÒN NHỚ NHỮNG ĐÔI MẮT ẤY”

T

ôi đi tới như vậy... Từ tình yêu đến căm thù, từ căm thù đến tình yêu...

Phố tôi sống, ở Minsk, mang tên một người anh hùng Liên Xô: Vassili

Zakharovitch Korj, chiến sĩ thời nội chiến, anh hùng trong chiến tranh Tây
Ban Nha, chỉ huy một sư đoàn du kích trong Đại chiến thế giới lần thứ hai.
Một mình ông đã là cả một truyền thuyết. Nhưng ngày hôm ấy, tôi đi trên
đường phố của tôi với một cảm xúc mới: cái tên tôi đã biết qua sách và
phim, cái tên tôi vẫn bao lần viết một cách máy móc trên phong bì khi ghi
địa chỉ người gửi, bỗng nhiên mất đi tầm quan trọng và khoảng cách biểu
tượng của nó, để trở thành thân thuộc gần như là trong gia đình. Một độ kết
dính vật chất. Nửa giờ xe điện đến đầu bên kia thành phố, tôi đi thăm
những người con gái của vị anh hùng. Trước mắt tôi, huyền thoại sẽ sống
động lên, hóa thân thành một cuộc sống của con người. Một cuộc sống gần
gũi với tôi, hoàn toàn hiểu được.

Zinaïda Vassilievna, thứ nữ của ông, mở cửa cho tôi. Bà có đôi lông mày

rộng và tối, và cũng cái nhìn ấy, thẳng thắn và bướng bỉnh, giống bố trên
những bức ảnh tôi từng thấy.

- Tất cả chúng tôi đều có mặt ở đây, bà nói. Sáng nay, chị Olia của tôi từ

Moskva đã đến. Chị sống ở đấy. Chị dạy ở trường đại học Patrice
Lumumba. Mẹ tôi cũng ở đấy. Nhờ có cô mà chúng tôi tụ hội về đây.

Hai chị em, Olga Vassilievna và Zinaïda Vassilievna Korj, là cáng

thương ở những đơn vị kỵ binh. Họ ngồi cạnh nhau và nhìn mẹ, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.