CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 172

“Cô dễ thương tới mức tôi sẽ cho cô giày có cổ.”

Thế là tôi nhận lời.

... Họ cho chúng tôi xuống tàu và một người đàn ông to đùng có ria mép

đến đón chúng tôi. Không ai muốn đi theo ông ta. Tôi không biết vì sao, tôi
không hỏi, tôi không phải là một cốt cán và tôi không dây vào chuyện gì
hết. Cậu chàng không làm chúng tôi thích. Rồi một sĩ quan đẹp trai đến.
Đẹp như một con búp bê! Anh ta thuyết phục được chúng tôi và chúng tôi
đi theo anh. Chúng tôi đến đơn vị và chúng tôi gặp lại anh chàng ria mép,
anh ta cười: “Thế nào, các cô tinh ranh, các cô không muốn đi với tôi ư?”

Ông tiểu đoàn trưởng lần lượt gọi chúng tôi. Với từng người ông hỏi:

“Cô biết làm gì?”

Một cô trả lời: “Tôi biết vắt sữa bò.” Một cô khác: “Ở nhà, tôi biết nấu

khoai. Tôi giúp mẹ.”

Đến lượt tôi:

“- Còn cô?

- Tôi biết giặt quần áo.

- Tôi thấy cô là một cô gái ngoan đấy. Nếu cô còn biết nấu ăn...

- Tôi cũng biết.”

Suốt ngày tôi làm việc ở các lò và buổi tối về, tôi phải giặt quần áo lính.

Tôi cũng phải gác theo phiên. Họ gọi tôi: “Lính gác! Lính gác!” và tôi
không thể trả lời, tôi mệt đuối rồi.”

Irina Nikolaïevna Zinina,

binh nhì, nấu ăn

“Tôi ở trên một chiếc tàu y tế... Tôi nhớ tôi đã khóc suốt tuần đầu tiên:

trước hết tôi vắng mẹ, rồi tôi lại phải ngủ trên tầng ba, nơi ngày nay người
ta để hành lý. “Phòng” của tôi thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.