CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 175

chuyển được theo cách nào khác, chúng tôi ôm nó bằng tay để đưa đến
đúng tận nơi, cách nhiều cây số...

Tôi có cảm giác còn giữ lại rất ít kỷ niệm, vậy mà tôi đã sống qua bao

nhiêu là chuyện! Tôi đã sống qua...”

Anna Zakharovna Gorlatch,

binh nhì, thợ giặt

“Ông thượng sĩ hỏi tôi:

“Con gái của bố, con bao nhiêu tuổi?

- Mười tám tuổi, tại sao?

- Bởi vì chúng ta không cần những đứa vị thành niên.

- Con sẽ làm mọi việc bố muốn. Dù là làm bánh mì.”

Tôi được nhận...”

Natalia Monkhametdinova,

binh nhì, thợ làm bánh mì

“Tôi học trường đào tạo giáo viên... Lúc chiến tranh bùng nổ, tôi đã có

bằng. Vì có chiến tranh, nên thay vì bổ nhiệm chúng tôi về một vị trí, họ trả
tôi về nhà. Tôi về nhà, và mấy ngày sau, được triệu tập đến phòng tuyển
quân.

Mẹ tôi đương nhiên không muốn tôi đi đến đấy, tôi còn quá trẻ, tôi mới

mười tám:

“Mẹ sẽ gửi con đến chỗ anh con, mẹ sẽ nói con không ở đây nữa. -

Nhưng con là một đoàn viên Komsomol”, tôi trả lời. Ở phòng tuyển quân,
người ta tập họp chúng tôi để nói với chúng tôi người ta cần những phụ nữ
để làm bánh mì cho quân đội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.