CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 202

Lính đấy chứ.”

Maria Nikolaïevna Stepanova,

thiếu tá, trưởng bộ phận thông tin liên lạc

của một tiểu đoàn xạ thủ khinh binh

“Tôi nhớ con đường... lúc nào cũng là con đường... Lúc ở phía trước, lúc

phía sau...

Khi chúng tôi đến Mặt trận thứ hai Biélorussi, người ta muốn để chúng

tôi ở Bộ tham mưu sư đoàn, lý do chúng tôi là phụ nữ và chúng tôi chẳng
có việc gì mà làm ở tuyến một. “Không, chúng tôi trả lời, chúng tôi là xạ
thủ bắn tỉa, hãy gửi chúng tôi đến nơi chúng tôi có thể có ích.” Họ trả lời
chúng tôi: “Chúng tôi sẽ đưa các cô đến một trung đoàn có ông đại tá tốt,
ông ấy đối xử khéo với các cô gái.” Bởi có đủ loại các ông chỉ huy. Họ nói
với chúng tôi như vậy.

Ông đại tá vừa nói đó đón chúng tôi bằng một diễn văn chào mừng như

sau: “Hãy cẩn thận, các cô gái, các cô đến đây chiến đấu, thì hãy làm việc
đó, đừng mất thì giờ vào những việc khác. Chung quanh các cô là đàn ông,
không có phụ nữ. Tôi không biết giải thích cho các cô cách nào hơn nữa.
Đây là chiến tranh, các cô gái ạ...” Ông biết chúng tôi còn là các cô nhóc...

Trong một làng Đức, người ta bố trí cho chúng tôi qua đêm trong một lâu

đài thường vẫn có người ở. Có vô số căn phòng, những phòng khách mênh
mông. Và ôi những phòng khách! Những chiếc tủ chất đầy quần áo đẹp.
Các cô gái bèn chọn mỗi cô một chiếc áo. Tôi tìm được một chiếc áo dài
màu vàng rất thích, rồi cả một chiếc áo ngủ nữa... Tôi không thể tả cho cô
chiếc áo ngủ ấy đẹp đến thế nào. Dài, nhẹ. Như một chiếc lông! Nhưng vì
đã đến giờ ngủ, mọi người đều mệt kinh khủng. Chúng tôi mặc các áo ấy và
đi ngủ ngay. Tôi nằm lên giường với chiếc áo vàng, bên ngoài khoác thêm
áo ngủ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.