CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 206

ban ngày, nhưng ý định đã phải thôi ngay. Những chiếc “Po-2” chỉ cần một
phát súng là bị hạ rồi...

Mỗi đêm chúng tôi xuất trận đến mười hai lần. Tôi đã nhìn thấy anh phi

công lừng danh Pokrychkine sau một chuyến bay chiến đấu trở về. Đây là
một người đàn ông mạnh mẽ, anh chỉ hai mươi hay hăm ba tuổi, như chúng
tôi. Trong lúc người ta đổ xăng cho máy bay, một người thợ máy đã cởi áo
anh và vắt. Nước chảy ròng ròng, cứ như anh vừa mắc mưa. Vậy cô hình
dung đối với chúng tôi là thế nào. Khi chúng tôi hạ cánh, chúng tôi không
thể bước ra khỏi buồng lái, phải lôi chúng tôi ra. Thậm chí chúng tôi không
còn đủ sức cầm cặp bản đồ, cứ phải kéo lê dưới đất.

Và công việc của các cô gái phụ trách vũ khí của chúng tôi! Các cô phải

đeo bằng tay, bốn quả bom vào bên dưới máy bay - tức bê mỗi lần bốn trăm
kilô. Và cứ liên tục thế suốt đêm: một chiếc máy bay cất cánh, chiếc khác
hạ cánh. Cơ thể chúng tôi chịu áp lực đến mức suốt chiến tranh không còn
cái ấy... Không còn kinh nguyệt... Vậy đó, cô hiểu... Và sau chiến tranh,
một số người không thể có con...

Tất cả chúng tôi đều hút thuốc. Tôi cũng thế, tôi hút, nó khiến tôi có cảm

giác nguôi đi đôi chút. Ta hạ cánh, ta run toàn thân, rồi ta đốt một điếu và ta
tỉnh người lại. Chúng tôi mặc áo da, quần, áo varơi và mùa đông thì một áo
lông trùm lên tất cả. Muốn hay không, thì một vẻ gì đó mang chất đàn ông
vẫn lộ ra trong dáng đi của chúng tôi, trong các cử động của chúng tôi. Khi
chiến tranh đã chấm dứt, họ may cho chúng tôi những chiếc áo dài màu
kaki. Và đột nhiên chúng tôi lại khám phá ra rằng chúng tôi là những cô
gái...”

Alexandra Semionovna Popova,

trung úy cận vệ, hoa tiêu

“Gần đây người ta mới tặng tôi một huy chương. Của Hội Chữ thập đỏ.

Huy chương vàng quốc tế “Florence Nightingale”... Mọi người chúc mừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.