CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 209

tôi có những đặc điểm của chúng tôi, đúng không? Thế là chúng tôi có
những bộ đùi xanh lè... Chuyện đó ổn khi ông thượng sĩ là người có tuổi:
ông hiểu những điều đó và không tước đi khỏi ba lô chúng tôi các thứ đồ
lót thừa. Nhưng nếu rơi vào tay một ông trẻ, thì chắc chắn là bị tịch thu.
Nhưng đồ lót là không bao giờ thừa đối với con gái, mỗi ngày chúng tôi
phải thay hai lần. Chúng tôi cắt tay áo lót người của chúng tôi ra, chúng tôi
chỉ được có hai chiếc. Tức bao giờ cũng chỉ được bốn cái tay áo...”

Klara Semionovna Tikhonovitch,

thượng sĩ, xạ thủ phòng không

“Trước chiến tranh, tôi yêu tất cả những gì là quân sự... rắn rỏi... Tôi viết

cho một trường hàng không để họ gửi cho tôi các thủ tục xin nhập học.
Quân phục thích hợp với tôi. Tôi thích các cuộc diễn tập, sự chính xác,
ngắn gọn của ngôn ngữ mệnh lệnh. Trường hàng không trả lời là tôi phải
học xong bậc trung học đã.

Đương nhiên, với cách nghĩ của tôi, khi chiến tranh bắt đầu, tôi không

thể chịu yên ở nhà. Nhưng người ta không chịu nhận tôi để gửi ra mặt trận.
Bất kể thế nào, vì tôi mới mười sáu tuổi. Ông sếp phòng tuyển quân bảo
tôi:

“Quân thù sẽ nghĩ gì về chúng ta, khi vừa mới có chiến tranh, chúng ta

đã gửi cả trẻ con, cả các cô gái vị thành niên ra trận?

- Phải đánh lại quân thù.

- Chúng tôi sẽ làm việc đó không cần có cô.”

Tôi ra sức thuyết phục ông là tôi khá cao lớn, không ai nghĩ tôi mới

mười sáu. Tôi cứ đứng lì giữa phòng ông và không chịu rời đi.

“Viết vào 'mười tám' thay vì 'mười sáu'

- Bây giờ cô nói thế, chứ sau này rồi cô sẽ nhớ như thế nào về tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.