CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 246

“Suỵt! Anh ấy còn sống.”

Đúng lúc ấy, chồng tôi mở mắt, và nói:

“Cứ như trần nhà màu xanh.”

Tôi nhìn:

“Không, Vassia, trần nhà không xanh, nó trắng.”

Nhưng anh thấy nó xanh.

Người nằm cạnh nói với anh:

- Cậu ấy, Fedossenko ạ, nếu cậu thoát được phen này, cậu có thể cưng

chiều vợ cậu đấy nhé.

- Tớ sẽ cưng chiều cô ấy, cứ thế đi! Anh đồng ý.

Tôi không biết... Hẳn anh cảm thấy anh đang chết, bởi anh nắm lấy bàn

tay tôi, kéo tôi vào người anh và hôn tôi.

Cô biết, khi người ta hôn lần cuối cùng:

“Lioubotchka, thật tiếc; cho mọi người, đang là năm mới, và em và anh,

chúng ta đang ở đây. Nhưng không sao đâu, chúng ta còn cả cuộc đời trước
mặt chúng ta...”

Khi anh chỉ còn có vài giờ nữa để sống, anh lại vướng chuyện phiền hà,

khiến phải thay giường chiếu. Tôi đã trải một tấm ga sạch, tôi băng lại chân
cho anh, nhưng phải nâng anh lên khỏi gối, đấy là một người đàn ông, anh
nặng, tôi cúi xuống người anh, rất thấp, để vực anh dậy và tôi cảm thấy mọi
sự đã hết, rằng chỉ một lúc nữa, anh sẽ không còn... Tôi cũng muốn chết, cả
tôi nữa... Nhưng tôi mang đứa con của chúng tôi bên dưới trái tim tôi, đấy
là điều giữ tôi lại... Tôi đã sống sót qua những ngày ấy... Tôi đã chôn anh
ngày một tháng Giêng, và ba mươi tám ngày sau, con trai tôi ra đời, nó sinh
năm 1944, và chính nó cũng đã có những đứa con. Chồng tôi tên là Vassili,
con trai tôi tên là Vassili Vassilievitch và tôi đã có một đứa cháu nội tên
Vassia... Vassiliok

[66]

.”

Lioubov Fominitchna Fedossenko,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.