CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 250

Con gái tôi trách tôi: “Mẹ, sao mẹ lại yêu ông ấy?” Nhưng tôi yêu anh...

Mới đây, tôi biết anh đã chết. Tôi đã khóc rất nhiều. Thậm chí tôi đã gây
bất hòa với con gái tôi vì chuyện đó: “Tại sao mẹ khóc? Đối với mẹ, ông ấy
đã chết từ lâu rồi.” Nó không hiểu tôi, nhưng tôi, tôi là thế. Hôm nay tôi
vẫn còn yêu anh.

Chiến tranh, là thời gian đẹp nhất trong đời tôi, bởi đó là thời tôi yêu.

Thời tôi hạnh phúc.

Nhưng tôi van cô, đừng ghi tên tôi. Vì con gái tôi...”

Sofia K-vitch, cáng thương

“Tôi giữ những kỷ niệm gì? Trong chiến tranh...

Người ta đưa tôi đến đơn vị của tôi. Ở tuyến đầu... Ông chỉ huy đón tôi

bằng những lời này: “Xin cô giở mũ ra”. Tôi ngạc nhiên... Tuy nhiên tôi
vâng lệnh... Ở phòng tuyển quân, người ta cắt tóc tôi như một cậu con trai,
nhưng thời gian học xong ở trại huấn luyện, rồi chúng tôi đi đến mặt trận,
tóc tôi đã mọc lại đôi chút. Lại đã bắt đầu xoăn, vì hồi đó tôi uốn tóc. Uốn
xoăn như một con cừu... Bây giờ sẽ không đoán ra được. Và ông ấy cứ nhìn
tôi, nhìn tôi: “Đã hai năm, tôi không nhìn thấy phụ nữ. Để cho tôi nhìn cô ít
ra một chút...”

Sau chiến tranh...

Sau chiến tranh, tôi sống trong một khu nhà tập thể. Tất cả các bà láng

giềng của tôi đều có chồng và suốt ngày họ tìm cách gây sự với tôi. Họ
chửi tôi: “Ha! Ha! Ha! Kể cho ta nghe ở ngoài ấy cô ngủ với đàn ông thế
nào...? Lúc thì họ đổ dấm vào chảo khoai tây của tôi, lúc thì họ cho vào đấy
một thìa muối to tướng. Và họ cười, rất khoái chí...

Ông chỉ huy của tôi đã xuất ngũ. Ông đến tìm tôi. Chúng tôi cưới nhau.

Nhưng một năm sau, ông đã bỏ tôi để đi với một phụ nữ khác, cô phụ trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.