CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 305

ngoài đường, tôi thấy chúng đã chuẩn bị dây. Không được khóc, không
được chậm bước một giây, vì chỗ nào cũng có do thám. Và phải can đảm
biết bao nhiêu (có lẽ từ đó không đúng), bao nhiêu sức mạnh tinh thần, để
mà im lặng. Không kêu lên. Không khóc...

Thời đó, tôi không khóc...

Tôi biết khi tham gia kháng chiến tôi phải chịu hiểm nguy thế nào,

nhưng tôi thật sự hiểu và cảm nhận nó là khi tôi bị bọn SD

[78]

bắt. Tôi bị

đánh bằng những cú đạp bằng ủng, đánh bằng roi ngựa. Tôi được biết thế
nào là “sửa móng tay” kiểu phát xít. Chúng cố định hai bàn tay ta trên bàn
và một loại máy đóng những cây kim vào bên dưới móng tay ta... Cùng một
lúc dưới mỗi móng tay. Nỗi thống khổ địa ngục. Ngay lập tức ta ngất đi.
Tôi không nhớ thật sự thế nào, tôi biết rằng đó là một nỗi đau khủng khiếp
và sau đó là gì, tôi không nhớ. Tôi bị căng thây ra trên xà gỗ. Có thể không
chính xác, có thể gọi thế không đúng. Nhưng tôi nhớ thế này: ở đây có một
cây xà, và ở kia một cây, chúng đặt tôi vào giữa... Và rồi một loại máy. Ta
nghe xương ta răng rắc và bị tháo rời ra. Cái đó có kéo dài lâu không? Tôi
cũng không nhớ nữa... Tôi cũng bị tra tấn trên ghế điện. Ấy là khi tôi nhổ
vào mặt một trong các tên đao phủ. Tôi không nhớ nó trẻ hay già. Chúng
lột tôi hoàn toàn trần truồng, tên đó đến gần và nắm vào ngực tôi... Tôi bất
lực... Tôi chỉ có thể khạc nhổ... Thế là tôi nhổ vào mặt nó. Và chúng bắt tôi
ngồi ghế điện...

Từ đó, tôi sợ điện. Tôi nhớ nó gây co giật như thế nào... Cả đến hôm nay

nữa, thậm chí tôi không thể là quần áo... Tôi bị như vậy suốt đời. Vừa chạm
bàn tay vào bàn là sắt, là tôi nghe dòng điện chạy khắp người. Tôi không
thể làm bất cứ việc gì có dính đến điện. Có thể tôi cần một liệu pháp tâm lý
sau chiến tranh? Tôi không biết. Nhưng tôi đã sống cuộc đời tôi như thế...

Tôi không biết vì sao hôm nay tôi khóc. Hồi ấy, tôi không khóc...

Chúng kết tội tôi phải chết treo cổ. Chúng chuyển tôi vào xà lim những

người bị tử hình. Ở đấy còn hai người phụ nữ khác. Cô biết không, chúng
tôi không khóc, chúng tôi không buông mình cho cơn hoảng sợ: Chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.