CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 335

nước đến nỗi tôi không sao cởi ra được. Tôi phải cắt chúng ra. Và tôi đã
không ngã bệnh... Nhưng cô có tin tôi không, cô gái quý báu của tôi?

Khi trận Stalingrad đã kết thúc, họ giao cho tôi nhiệm vụ chở các thương

binh nặng nhất về đến tận Kazan và Gorki bằng tàu thủy, sà lan. Đang mùa
xuân, tháng ba, tháng tư. Nhưng cứ tìm ra mãi bao nhiêu là thương binh: họ
bị vùi trong các đống đổ nát, các chiến hào, các hầm bị vùi lấp, các hầm
ngầm - họ nhiều đến mức tôi không thể tả. Thật kinh hoàng! Khi ta nhặt
thương binh trên chiến trường, ta luôn nghĩ đấy là những người cuối cùng,
đã di tản tất cả, rằng ngay cả ở Stalingrad không còn thương binh nữa,
nhưng khi mọi sự đã xong, ta tìm ra một số lượng không thể tin... Trên
chuyến tàu tôi đi, người ta đã dồn về đấy những người bị cụt cả hai tay, hai
chân, và hàng trăm người bị lao. Chúng tôi phải chăm sóc họ, động viên họ
bằng một lời thân ái, một nụ cười. Khi giao cho chúng tôi nhiệm vụ này,
người ta đã đảm bảo với chúng tôi rằng đây sẽ như là một kỳ đi nghỉ cho
chúng tôi sau trận chiến, rằng họ dành ưu đãi này cho chúng tôi như là một
kiểu biết ơn, khuyến khích. Nhưng rồi thách thức còn khủng khiếp hơn cả
địa ngục Stalingrad. Ở ngoài đó, khi tôi kéo một người ra khỏi trận địa, tôi
sơ cứu cho anh ta, tôi giao anh lại cho những người khác, và tôi tin chắc
bây giờ mọi sự đều ổn, vì người ta đã chuyển anh đi. Và tôi đi tìm người
tiếp theo. Nhưng trên tầu, họ luôn ở dưới mắt tôi. Ở ngoài ấy, họ muốn, họ
chỉ khao khát được sống: “Nhanh lên nữa, cô em! Nhanh lên, người đẹp!”
Còn ở đây họ từ chối ăn và muốn chết. Một số lao xuống nước. Chúng tôi
phải canh chừng họ. Bảo vệ họ. Thậm chí tôi đã thức trắng nhiều đêm cạnh
một đại úy: anh mất cả hai tay, anh muốn kết liễu cho xong. Và rồi một lần,
tôi quên báo trước cho một cô y tá khác, tôi vắng vài phút và anh đã lợi
dụng cơ hội để nhảy qua thành tàu...

Chúng tôi đã đưa họ đến Oussolié, gần Perm. Có những ngôi nhà nhỏ,

mới tinh, sạch bong, được đặc biệt bố trí cho họ. Như một trại thiếu niên
tiền phong... Người ta chuyển họ trên những chiếc cáng, và họ, họ nghiến
răng. Tôi có cảm giác tôi có thể cưới bất kỳ người nào trong số họ. Hoàn
toàn nhận lấy trách nhiệm về anh ấy. Chúng tôi trở về trên cùng chiếc tàu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.