CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 337

Dù mỗi người có nói gì, tôi chỉ nghe một từ: Chiến thắng! Bỗng nhiên

chúng tôi thèm sống đến lạ! Ôi, bây giờ tôi sẽ có một cuộc sống tươi đẹp
biết chừng nào! Tôi cài tất cả huân chương của tôi và tôi yêu cầu họ chụp
ảnh tôi. Tôi muốn, tôi cũng không hiểu vì sao, phải là chụp giữa những
bông hoa. Tôi chụp giữa một bồn hoa.

Ngày 7 tháng Sáu, là ngày hạnh phúc của tôi, ngày cưới của tôi. Đơn vị

đã tổ chức một lễ mừng lớn. Tôi biết chồng tôi đã lâu: anh là đại úy, chỉ
huy một đại đội. Chúng tôi đã thề nếu chúng tôi còn sống, sau chiến tranh
chúng tôi sẽ cưới nhau. Họ cho chúng tôi được nghỉ một tháng...

Chúng tôi đi Kinechma, trong vùng Ivanovo, ở nhà bố mẹ anh. Tôi đến

đó như một người anh hùng, tôi không bao giờ nghĩ người ta có thể đón
tiếp như vậy một người phụ nữ trẻ từ mặt trận trở về. Chúng tôi đã trải qua
những thử thách đến thế, chúng tôi đã cứu và đã trả bao người con cho
những người mẹ, bao người chồng cho những người vợ. Và đột ngột... Tôi
vấp phải sự lăng nhục, tiếng chửi, những lời xúc phạm. Cho đến hôm ấy, tôi
không bao giờ nghe gì khác ngoài “cô bé thân yêu”, “cô em nhỏ thân yêu”.
Và tôi đâu có phải là bất cứ cô gái nào, tôi rất xinh đẹp. Người ta đã cho tôi
một bộ đồng phục mới tinh...

Buổi tối, chúng tôi ngồi uống trà. Bà mẹ kéo con trai bà vào bếp và vừa

nói vừa khóc: “Con đã cưới đứa nào vậy? Một nữ binh... Con có hai đứa
em gái. Còn ai muốn lấy chúng bây giờ?” Cho đến hôm nay nữa, tôi còn
nhớ cảnh ấy, tôi muốn khóc. Hãy tưởng tượng: tôi đã mang theo một chiếc
đĩa nhạc tôi rất thích. Có những lời thế này: “Em lại có quyền đi những đôi
giày sang đẹp nhất...” Một bài hát nói về một cô gái đã ra trận. Tôi cho đĩa
hát ấy chạy, người chị gái của chồng tôi đã bước đến gần và đập vỡ chiếc
đĩa đó trước mắt tôi: ý muốn nói rằng, không, tôi chẳng có quyền gì hết. Họ
cũng hủy hết tất cả những bức ảnh chiến tranh của tôi... Ôi, cô gái quý báu
của tôi, tôi không đủ từ để nói chuyện đó. Tôi không có những từ...

Để có cái ăn, hồi ấy những người lính có những tấm phiếu, một kiểu

phiếu lương thực. Một hôm, cầm phiếu trong tay, chồng tôi và tôi đi lĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.