CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 338

các thứ chúng tôi được nhận. Chúng tôi đến nơi, đấy là một kho đặc biệt, đã
có người sắp hàng, chúng tôi đứng vào cuối và chờ. Tôi thấy gần đến lượt,
bỗng người đàn ông đứng sau quầy bước qua quầy và nhảy bổ vào tôi. Anh
ôm lấy tôi, siết chặt tôi trong vòng tay anh và kêu lên: “Các cậu! Các cậu
ơi! Tôi đã tìm lại được cô ấy rồi. Cô ấy đây rồi này trước mặt tôi. Tôi mong
gặp lại cô ấy biết bao nhiêu, mong bao nhiêu! Các cậu ơi! Chính cô ấy đã
cứu tôi!” Và chồng tôi thì đang đứng đấy, cạnh tôi. Đấy là một thương binh
tôi đã tìm dưới lửa đạn. Dưới làn đạn quân địch. Anh ấy đã không quên tôi,
nhưng tôi? Làm sao tôi có thể nhớ tất cả, có bao nhiêu là người! Một lần
khác, ở nhà ga, một người tàn tật gặp tôi: “Cô y tá!” Anh nhận ra tôi. Và
anh khóc: “Tôi tự nhủ, nếu tôi gặp lại được cô ấy, tôi sẽ quỳ xuống...” Mà
anh đã mất một chân.

Chúng tôi, những người con gái của chiến trận, chúng tôi có phần thử

thách của chúng tôi. Mà một số lớn là sau chiến tranh, bởi chúng tôi phải
đối mặt với một cuộc chiến tranh khác. Nó cũng ác liệt. Những người đàn
ông đã bỏ rơi chúng tôi. Đã không bảo vệ chúng tôi. Ngoài mặt trận, thì
khác. Ta bò... một mảnh pháo vụt qua, hay một viên đạn... Các cậu con trai
trông chừng: “Nằm xuống đi, cô em!” Một ai đó kêu lên và cùng lúc nằm
đè lên ta, lấy thân mình phủ lên ta. Viên đạn dành cho anh... Anh chết hay
bị thương. Tôi đã được cứu như thế ba lần.

“... Sau Kinechma, chúng tôi quay lại đơn vị. Lúc chúng tôi quay về,

chúng tôi được biết đơn vị sẽ không bị giải thể: chúng tôi sẽ đi phá mìn.
Phải trả lại đất cho nông trang tập thể. Đối với mọi người, chiến tranh đã
kết thúc, nhưng đối với lính công binh, nó tiếp tục. Chúng ta đã chiến
thắng... Cỏ mọc rất cao, mọi thứ đều mọc trong chiến tranh, chúng tôi gặp
khó khăn trong việc mở đường, trong khi đó bom mìn khắp nơi xung quanh
chúng tôi. Nhưng họ cần đất, và chúng tôi làm nhanh hơn. Mỗi ngày, có
nhiều đồng chí chết. Mỗi ngày, đều phải chôn ai đó... Chúng tôi đã hy sinh
biết bao nhiêu ở đó, trên những cánh đồng đó... Biết bao người... Chúng tôi
trả lại đất cho nông trang, một chiếc máy cày chạy qua, vẫn còn mìn giấu
đâu đó, có thể đó là mìn chống tăng, chiếc xe nổ tung, và người lái bị giết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.