CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 36

Nhưng này, một chuyện khác... Tôi vừa giải ngũ, tôi về đến Moskva. Có

điều, từ Moskva về tới quê tôi còn phải đi mấy cây số nữa, đi xe rồi đi bộ.
Ngày nay tàu điện ngầm về đến đó, nhưng hồi ấy, phải qua mấy vườn anh
đào, mấy thung sâu. Đặc biệt có một thung rất rộng tôi phải vượt qua.
Nhưng khi tôi đến đó trời đã tối. Đúng là tôi ngại đi xuống đấy. Tôi đứng
đó và không biết nên làm sao: quay lại Moskva chờ tới sáng sớm mai hay
lấy hết can đảm và thử liều. Nghĩ lại, thật lố bịch: tôi đã chiến đấu ngoài
mặt trận, tôi đã thấy tất, những người chết, và đủ các thứ, vậy mà tôi sợ một
cái thung. Tôi vẫn là một con bé... Trên tàu, trên đường về. Chúng tôi từ
Đức trở về, chúng tôi trở về nhà. Một con chuột từ một cái túi đeo lưng vọt
ra. Tất cả bọn con gái nhảy hết ra khỏi chỗ ngồi, những cô ở tầng trên lao
vội xuống. Mọi người kêu lên eo éo. Có một đại úy đi cùng chúng tôi: “Các
cô đều có huân chương mà các cô sợ một con chuột!”

Rất may, có một xe cam nhông đi qua gần thung. Tôi quyết định xin đi

nhờ.

Xe dừng. Tôi kêu:

- Tôi đi Diakovskoïe!

- Tôi cũng về đấy!

Và một cậu con trai mở cửa xe.

Tôi lên cabin, đặt vali ra phía sau và xe chạy. Cậu ta thấy quân phục và

huân chương của tôi. Cậu hỏi:

- Cô hạ được bao nhiêu tên Đức?

Tôi trả lời:

- Bảy mươi lăm.

Cậu ta cười nhạo:

- Này, nếu đúng là thế, cô cũng không nhìn thấy một thằng.

Nhưng đến lúc đó, tôi nhận ra cậu ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.