CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 38

lỗi, tôi mua các thứ khác và trả tiền chung. Đối với mọi thứ, đều phải học
sống trở lại một cách bình thường. Học lại từ đầu. Nhớ lại thế nào là cuộc
sống trong hòa bình...

Tôi còn nghĩ tới những chuyện khác... Cô nghe nhé. Chiến tranh kéo dài

lâu, rất lâu... Không nhớ đến chim, hoa cũng không. Đương nhiên có những
thứ ấy, nhưng tôi không có chút ký ức nào. Thế đấy... Kỳ quặc, đúng
không? Các bộ phim về chiến tranh có thể có màu không? Ngoài mặt trận,
mọi thứ toàn một màu đen. Chỉ có máu màu khác. Chỉ có máu đỏ.

Gần đây thôi, khoảng bảy hay tám năm, chúng tôi mới tìm lại được

Machenka Alkhimova. Người chỉ huy nhóm pháo binh bị thương, cô ấy bò
đến để cố cứu anh. Một quả pháo nổ trước mặt cô... Ngay sát... Người chỉ
huy chết trước khi cô đến được chỗ anh: hai chân cô bị băm nát hoàn toàn,
đến mức không thể băng bó cho đúng cách. Không thể. Trong khi người ta
chở cô về trạm xá, vừa tỉnh lại, cô van chúng tôi: “Các cô gái, hãy kết liễu
tôi đi. Tôi còn ích dụng gì trong tình trạng này?” Cô nài nỉ... Cô van xin...
Cô được đưa về một bệnh viện, còn chúng tôi, chúng tôi tiếp tục cuộc phản
công. Chúng tôi mất dấu vết của cô. Không ai biết cô ở đâu, những gì đã
đến với cô. Chúng tôi đã viết thư đi khắp nơi mà không nhận được trả lời
tích cực nào. “Những người đánh bẫy” ở trường số 73 Moskva

[14]

đã giúp

chúng tôi. Họ đã moi ra được cô ở một nhà nuôi dưỡng thương binh. Đâu
đó ở vùng Altaï. Rất xa. Suốt tất cả những năm ấy, cô đã qua nhiều bệnh
viện, và chịu đựng hàng chục lần phẫu thuật. Cô không hề viết thư cho mẹ
để báo là cô còn sống... Cô trốn mọi người... Chúng tôi đã đưa cô đến một
trong các cuộc họp của chúng tôi. Rồi chúng tôi đưa cô gặp mẹ... Họ gặp
nhau sau ba mươi năm xa cách... Mẹ cô suýt điên: “Hạnh phúc sao là tim
mẹ đã không vỡ đi vì sầu muộn! Hạnh phúc sao!” Và Machenka thì không
ngừng lặp lại: “Bây giờ, tôi không sợ gặp lại mẹ nữa. Bây giờ tôi đã già.”
Là thế đấy, chiến tranh...

Tôi nhớ một đêm, tôi nằm trong lều tranh. Tôi không ngủ được. Tiếng

pháo ầm ầm ở xa... Tôi nghe những tiếng súng... Và tôi không muốn chết.
Tôi đã thề, lời thề của người lính, rằng sẽ hiến đời tôi, nếu cần, nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.