CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 45

Có những lớp đào tạo y tá được mở. Bố gửi hai chị em chúng tôi đến đó.

Tôi mười lăm tuổi, em gái tôi mười bốn. Ông nói: “Đấy là tất cả những gì
tôi có thể hiến cho chiến thắng. Các con gái tôi…” Hồi đó, không ai nghĩ
khác. Một năm sau, tôi đã ở ngoài mặt trận…”

Natalia Ivanovna Sergueïeva,

binh nhì, hộ lý

“Những ngày đầu tiên... Trong thành phố là hoang mang. Hỗn loạn. Sợ...

Mỗi ngày họ bắt một hay hai tên gián điệp... Nhưng không ai, cho đến
cùng, dù chỉ trong thâm tâm, chịu chấp nhận là quân ta vừa đánh vừa rút
lui. Làm sao thế được? Stalin ở đâu? Stalin im lặng.

Trước chiến tranh, có tin đồn Hitler chuẩn bị đánh Liên Xô, nhưng

những lời nói như thế là nguy hiểm. Chúng bị trấn áp nghiêm khắc. Người
ta cho những kẻ loan truyền tin ấy là bọn gieo rắc hoang mang, bị các cơ
quan có thẩm quyền theo dõi. Cô biết tôi nói những cơ quan nào rồi.
NKVD... Nhân viên Thchéka

[17]

... Nếu người ta có thể thì thầm thì cũng

chỉ ở nhà mình, trong bếp và ở các căn hộ tập thể, chỉ riêng trong phòng
mình, cửa đóng kín. Nhưng khi Stalin nói... Ông nói với chúng tôi: “Các
anh em và các chị em…” Mọi người liền quên các mối hận thù của mình.
Chúng tôi có một ông bác bị tù trong một trại giam ở Kolyma, anh của mẹ
tôi, ông là công nhân đường sắt, một người cộng sản già. Ông bị bắt tại chỗ
ông làm việc... Cô biết ai bắt ông không? NKVD... Bác thân yêu của chúng
tôi. Ông có những huân chương nhận được từ thời nội chiến. Nhưng mẹ
nói: “Bảo vệ Tổ quốc đã, những chuyện khác chúng ta sẽ xem sau.” Mọi
người đều yêu Tổ quốc.

Tôi chạy đến phòng tuyển quân. Tôi vừa khỏi viêm họng, tôi vẫn còn sốt.

Nhưng tôi không thể chờ.”

Elena Antonovna Koudina,

binh nhì, lái xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.