CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 50

thực tập ở bệnh viện, ban ngày chúng tôi học lý thuyết. Thực tế, chúng tôi
chỉ ở trường hơn một tháng đôi chút.

Người ta không đưa chúng tôi ra mặt trận mà đến một bệnh viện. Bấy

giờ là cuối tháng Tám 1941. Đến tháng Hai, tôi bỏ chỗ ấy, thậm chí tôi có
thể nói, tôi trốn đi, tôi đào ngũ, không thể nói khác. Không giấy tờ, không
có gì khác nữa, tôi trốn trên một đoàn xe y tế. Tôi chỉ để lại mấy chữ: ”Tôi
sẽ không trở lại làm việc. Tôi ra trận.” Chỉ có thế.”

Elena Pavlovna Iakovleva,

thượng sĩ nhất, y tá

“Hôm ấy tôi có cuộc hẹn. Tôi nghĩ cuối cùng hôm nay anh ấy sẽ nói:

“Anh yêu em”, nhưng anh ấy đến dáng hoảng loạn: “Vera, chiến tranh rồi!
Khóa học bọn anh được đưa thẳng ra mặt trận.” Anh ấy học ở một trường
quân sự. Tôi tưởng tượng ngay, chắc chắn, mình trong vai trò Jeanne d'Arc.
Ở mặt trận, nhất quyết phải thế, với khẩu súng trong tay. Chúng tôi phải ở
bên nhau. Tôi chạy đến phòng tuyển quân, nhưng người ta trả lời tôi lúc
này chỉ cần nhân viên y tế và phải học lớp đào tạo sáu tháng. Sáu tháng - có
mà điên!

Tuy nhiên, cuối cùng người ta đã thuyết phục được tôi phải học. Thôi,

đồng ý, tôi sẽ học, nhưng không phải để trở thành y tá. Tôi muốn chiến
đấu! Theo một cách nào đó, tôi đã sẵn sàng. Trường chúng tôi thường tiếp
những người anh hùng thời nội chiến, những người đã chiến đấu ở Tây Ban
Nha, đến kể cho chúng tôi nghe kinh nghiệm của họ. Con gái tự thấy mình
ngang hàng với con trai. Người ta đối xử với chúng tôi bình đẳng. Từ nhỏ,
từ nhà trường, chúng tôi luôn nghe nói đi nói lại: “Các cô gái, ngồi vào lái
máy kéo đi! Các cô gái, ngồi vào lái máy bay đi!” Chúng tôi mơ ước bảo vệ
đất nước vĩ đại của mình! Đất nước tươi đẹp nhất! Đất nước yêu quý của
chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.