CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 53

loạn. Một khoảng ngắn... Nhưng sau đó một câu hỏi khác đặt ra: làm thế
nào để thắng?

Tôi đang học năm thứ hai trường feldschers

[20]

và hộ sinh ở Sverdlovsk.

Tôi nghĩ ngay: “Nếu là chiến tranh, thì phải ra trận.” Bố tôi là một người
cộng sản, một người già của thế hệ trước, một người tù chính trị đã từng
biết ngục thất. Ông đã khắc sâu vào trí óc chúng tôi từ tuổi nhỏ, rằng Tổ
quốc là tất cả, phải bảo vệ Tổ quốc. Nên tôi không do dự: nếu tôi không đi,
thì ai sẽ đi? Tôi phải đi...”

Serafima Ivanovna Panassenko,

thiếu úy,feldscher

ở một tiêu đoàn môtô-xạ kích

“Người ta đưa tôi vào một trung đoàn thông tin liên lạc. Tôi không chọn

công việc này và tôi sẽ không nhận vì tôi không hiểu đấy cũng là chiến đấu.
Chỉ huy sư đoàn đến thăm đơn vị chúng tôi. Chúng tôi xếp hàng đón. Trong
số chúng tôi, có một cô tên là Machenka Soungourova. Và Machenka bước
lên một bước:

“Báo cáo thiếu tướng, cho phép tôi được thưa với đồng chí.”

Ông trả lời:

- Đồng chí nói đi, binh nhì Soungourova!

- Binh nhì Soungourova yêu cầu được miễn công tác thông tin liên lạc và

được chuyển đến nơi người ta sử dụng một khẩu súng.”

Cô hiểu đấy, đó là tâm trạng chung của chúng tôi. Chúng tôi nghĩ rằng

những việc chúng tôi đang làm, thông tin liên lạc, là chẳng ra gì, thậm chí
là nhục nhã. Chúng tôi muốn được ra tiền tuyến, tất cả chỉ có thế.

Nụ cười của ông tướng chợt tắt ngay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.