CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 59

Cô bán hàng nhìn tôi cứ như tôi là đứa bị thần kinh. Tôi không biết thế

nào là phiếu phân phối nhu yếu phẩm, thế nào là tình trạng bao vây. Mọi
người đang sắp hàng quay lại nhìn tôi. Khẩu súng của tôi dài hơn người tôi.
Khi người ta phát súng, tôi đã nhìn khẩu súng của tôi và tôi tự nhủ: “Bao
giờ tôi cao được bằng nó?” Và bỗng nhiên, những người đang ở đấy, tất cả
hàng người, đều lên tiếng: “Đưa kẹo cho cô ấy đi, lấy phiếu của chúng tôi
đi.”

Và tôi có được kẹo.

Trên các đường phố, người ta quyên góp quỹ hỗ trợ quân đội. Người ta

đặt bàn ngay giữa các quảng trường, với những chiếc khay lớn. Người qua
đường bước đến gần và đặt lên đấy người chiếc nhẫn vàng, người thì hoa
tai. Người ta mang đến đồng hồ, tiền. Không ai ghi hay ký gì cả. Những
người phụ nữ tháo nhẫn cưới của mình... Đấy là những cảnh tôi đã nhìn
thấy...

Nhưng cũng có mệnh lệnh số 227: không được lùi một bước! Chỉ một

bước ấy, anh sẽ bị bắn ngay! Những đơn vị chắn đường

[22]

đi theo sau

chúng tôi. Họ bắn... Cái lệnh ấy lập tức biến tôi thành người trưởng thành.

Chúng tôi thức trắng nhiều ngày, thương binh quá nhiều. Một lần, đã

suốt ba ngày không ai ngủ. Tôi được giao nhiệm vụ đi cùng một xe tải nhỏ
chất đầy thương binh về bệnh viện. Tôi đã đưa thương binh đến nơi quy
định và do xe trở về trống không, tôi được ngủ say. Về tới nơi, tôi tươi tắn
và khỏe khoắn, trong khi các đồng đội của tôi không đứng nổi.

Tôi gặp chính ủy:

“Báo cáo chính ủy, tôi rất xấu hổ.

- Có chuyện gì thế?

- Tôi đã ngủ.

- Ở đâu?

Tôi kể với ông tôi áp tải thuơng binh và trên đường về, xe trống, tôi đã

ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.