CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 68

là người nửa là thú. Một cái gì đó rất xa xưa trở lại trong chúng ta. Nếu
không thì không sống sót được...

Tôi đã đi đến Varsovie. Và toàn bộ đoạn đường đó, đi bộ. Tôi không

thích những cuốn sách về chiến tranh, về những người anh hùng…”

Lioubov Ivanovna Lioubtchik,

phân đội trưởng súng máy

“Một cuộc duyệt binh được tổ chức... Đơn vị du kích chúng tôi phối hợp

với các đơn vị Hồng quân, và sau duyệt binh, người ta bảo chúng tôi giao
vũ khí lại và đi làm công việc xây dựng thành phố. Nhưng theo quan điểm
của chúng tôi là khó chấp nhận: “Sao thế được? Chiến tranh chưa chấm
dứt, chỉ có Biélorussi tạm được giải phóng, và chúng tôi phải nộp vũ khí!”
Mỗi chúng tôi đều muốn tiếp tục chiến đấu. Chúng tôi đi đến phòng tuyển
quân, tất cả bọn con gái chúng tôi. Tôi tuyên bố tôi là y tá và tôi yêu cầu
được ra mặt trận. Tôi nhận được một lời hứa: “Được rồi, chúng tôi ghi tên
cô vào sổ, và khi cần đến cô, chúng tôi sẽ gọi. Nhưng lúc này, hãy đi làm
việc đi.”

“Tôi đợi. Người ta không gọi. Tôi trở lại phòng tuyển quân... Nhiều lần...

Cuối cùng họ nói thẳng rằng họ không cần đến tôi, họ có đủ y tá rồi. Trái
lại, việc khẩn cấp bây giờ là dọn hết gạch ngói ở Minsk... Cả thành phố đều
đổ nát...

“Cô hỏi tôi, các cô gái của chúng tôi là ai? Chúng tôi có một cô gái trẻ,

Tchernova, cô ấy có thai và cô ấy ôm một quả mìn trên bụng, chỗ trái tim
đứa con tương lai của cô đang đập. Hãy đi mà tìm hiểu, họ thuộc loại gì,
những người phụ nữ ấy. Đối với chúng tôi, chúng tôi không mấy quan tâm
đến điều ấy, chúng tôi đã là như vậy. Chúng tôi đã được nuôi dưỡng trong ý
tưởng rằng chúng tôi và Tổ quốc là một. Hay một cô bạn khác của tôi. Cô
đi qua thành phố cùng với con gái: bên dưới áo đứa con gái quấn đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.