CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 70

cũng hỏi đúng y như vậy.” Ông cầm chiếc vali của tôi ra xe sẽ đưa chúng
tôi đến ga gần nhất: “Cô mang cái gì trong này mà nặng thế?” - Sôcôla, một
vali đầy. Ông không trả lời. Nụ cười của ông cũng tắt đi. Tôi thấy ông có vẻ
không thoải mái. Đấy là một người đã hơi đứng tuổi. Ông biết ông gửi tôi
đến đâu..

Maria Vassilievna Tikhomirova,

y tá quân đội

“Ở phòng tuyển quân có treo một tấm biển: “Cần lái xe.” Tôi đã theo

một lớp học lái xe. Lớp học sáu tháng. Người ta cũng chẳng cần chú ý tôi
đã là giáo viên (trước chiến tranh tôi có theo học trường Sư phạm). Ai cần
giáo viên trong chiến tranh làm gì? Người ta cần lính. Chúng tôi rất đông
con gái: trọn một tiểu đoàn nữ lái xe.

Một lần, trong lớp... Tôi không biết vì sao. Tôi không thể nhớ lại chuyện

đó mà không khóc... Mùa xuân. Chúng tôi đi tập bắn về. Tôi hái hoa tím.
Một chùm nhỏ, bằng chừng này. Tôi hái chùm hoa tím đó và tôi cắm lên
lưỡi lê của tôi. Và đằng trước, đi đều bước!

Chúng tôi về đến trại. Vị chỉ huy ra lệnh cho chúng tôi sắp hàng rồi ông

gọi tôi. Tôi bước tới một bước. Tôi đã quên chùm hoa tím cắm ở súng. Ông
giận dữ: “Một người lính phải là một người lính, không phải là một kẻ đi
hái hoa!” Ông cho là không thể nghĩ đến hoa trong những hoàn cảnh này.

Nhưng tôi không vứt hoa tím của tôi. Tôi kín đáo gỡ chúng và nhét vào

túi. Tôi phải trả giá cho chúng bằng ba buổi lao dịch bổ sung...

Một lần khác, tôi gác. Hai giờ sáng, người thay gác đến, nhưng tôi không

chịu rời vị trí. Tôi bảo cậu đến thay tôi trở về đi: “Cậu sẽ nhận phiên vào
tảng sáng, còn bây giờ là tôi.” Tôi sẵn sàng đứng suốt đêm, cho đến sáng,
để nghe chim hót. Chỉ đêm mới nhắc tôi nhớ lại cuộc sống trước đây của
mình. Cuộc sống thanh bình của chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.