CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 82

lính bộ binh

“Người ta không muốn nhận tôi vào quân đội: tôi còn trẻ quá, tôi mười

sáu tuổi, vừa mới được mười sáu tuổi. Trong làng, người feldscher, một phụ
nữ được động viên, bà nhận được lệnh triệu tập. Bà khóc hết nước mắt khi
nghĩ phải bỏ cậu con trai còn bé ở nhà. Tôi đến phòng tuyển quân: “Hãy
nhận tôi thay bà ấy.” Mẹ không muốn cho tôi đi: “Nina, coi kìa, mày bao
nhiêu tuổi? Mà, có phải chiến tranh mấy bữa là xong đâu.” Một bà mẹ thì
bao giờ cũng là một bà mẹ. Nhưng, vậy thì ai đi bảo vệ Tổ quốc?

Những người lính tuồn cho tôi, người thì một mẩu bánh quy, người thì

miếng đường. Họ thương hại tôi. Tôi không biết có một khẩu katioucha

[26]

yểm hộ đằng sau chúng tôi. Nó bắn, cứ như một trận sấm rền quanh chúng
tôi, mọi thứ ửng rực lên. Tôi kinh hãi vì tất cả tiếng nổ, lửa, tiếng ầm ấy
đến nỗi tôi vập mặt xuống một vũng nước và mất chiếc mũ nồi. Lính ta
cười ầm: “Kìa, sao thế, Nina bé nhỏ? Có chuyện gì với cô thế?”

Các trận đánh giáp lá cà... Tôi nhớ những gì? Tôi nhớ những tiếng gãy

rào rạo. Trận giáp lá cà nổ ra, và ta liền nghe những tiếng gãy nát: những
khúc sụn dập vụn, xương vỡ nát... Suốt cuộc tấn công, tôi đi bên những
người lính, hơi lùi về sau một chút, nói cho đúng ra, sát ngay cạnh họ. Tất
cả diễn ra dưới mắt tôi... Những người bị xiên bằng lưỡi lê... Những thương
binh bị kết liễu...

Sau chiến tranh, tôi trở về nhà, ở Toula. Trong giấc ngủ, tôi la hét suốt.

Mẹ và em gái tôi ngồi cạnh tôi suốt đêm. Tôi thức dậy vì chính tiếng la hét
của mình…”

Nina Vladimirovna Kovelenova,

thượng sĩ,

cáng thương ở một đại đội xạ thủ-khinh binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.