CHIÊU DIÊU - Trang 135

Viên Kiệt vẫn duy trì vẻ mặt lạnh như băng, đá văng Chỉ Yên ra. Hành

động này của ông ta thực sự chọc giận Liễu Thương Lĩnh. Hắn quát to một
tiếng chói tai rồi lập tức xông lên phía trước. Đương nhiên không ngoài dự
tính, hắn còn chưa tới gần người của Viên Kiệt đã bị đánh cho một kích; lần
này, Liễu Thương Lĩnh té xuống đất, máu nôn đầy đất, giãy dụa không bò
dậy nổi.

Mới có một kích mà đã có thể hạ gục hắn.

Đột nhiên trong lúc đó, không biết Chỉ Yên lấy sức lực ở đâu ra, thoát

khỏi thủ vệ đang lôi kéo nàng, chạy lên chắn ở trước người Liễu Thương
Lĩnh: "Đừng đánh nữa!" Nàng quỳ xuống mặt đất, giang rộng hai cánh tay
yếu ớt, tựa như gà mẹ đang che chở cho gà con.

Nhưng ở trong mắt của Viên Kiệt, nàng cùng lắm cũng chỉ là một con

gà mẹ mà thôi.

Bước chân của Viên Kiệt không hề ngừng lại, tay giơ lên cao, cây gậy

Thanh Cương nhằm thẳng đầu nàng mà đánh xuống! Đám thủ vệ sau lưng
cũng chạy tới hô to.

Ta liếc thấy trời chiều tối sầm qua khóe mắt, tia sáng cuối cùng mờ

dần rồi biến mất sau đỉnh núi. Ánh mắt ta trầm xuống, động thân một cái
rồi lao vào thân thể của Chỉ Yên. Trong thoáng chốc, sự đau đớn của khối
thân thể này bao trùm toàn bộ linh hồn ta.

Cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt trên đỉnh đầu mang theo sức ép

như muốn bổ đầu ta ra, hai tai ta ù đi.

Ta cắn chặt răng, đè lại mùi tanh đang cuồn cuộn trong lồng ngực,

mau chóng điều động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể này, tụ lại một chỗ. Ta
quát khẽ một tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ, cây gậy Thanh Cương ở
trên đỉnh đầu ta khó khăn lắm mới dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.