CHIÊU DIÊU - Trang 145

Ta nghe xong chỉ tổng kết một câu: "Là người vô cùng thân thiết với

ta."

Chân mày Mặc Thanh nhíu lại: "Nàng muốn cứu hắn?"

"Đúng vậy." Ta tốn bao nhiêu công sức, còn thương nặng thế cơ mà,

đâu phải là để đưa một người chết ra khỏi núi Trần Tắc.

Mặc Thanh hơi mím môi, nhìn vẻ mặt của hắn hình không tình nguyện

muốn cứu Liễu Thương Lĩnh cho lắm.

Tiểu quái dị à, chẳng phải bây giờ ngươi rất nhân từ sao? Vì sao đúng

lúc ta hy vọng ngươi nhân từ một chút thì hết lần này đến lần khác ngươi
cứ quyết tâm phải ra tay tàn độc vậy?

Ta đột nhiên ngộ ra, hiện tại Mặc Thanh đang thích ta nha, biểu hiện

này của hắn, chẳng có lẽ .... hắn đang ghen ư?

Vì để cứu nam nhân khác mà ta phải chật vật như vậy - cho nên Mặc

Thanh hắn mất hứng.

Ầy, đúng là tên cuồng chiếm hữu mà. Chắc là muốn trong mắt ta chỉ

có thể nhìn thấy hắn mà thôi, ngoài hắn ra thì trên thế giới này toàn là
những kẻ xấu xí hết. Ta thỏa mãn ngươi là được rồi, cần gì phải gây ra án
mạng chứ.

"Sư phụ." Ta cọ cọ vào ngực hắn, "Để cho hắn đi đi, ta không muốn

khi trong lòng ta có hình bóng của ngài lại luôn tồn tại cảm giác áy náy, có
lỗi với người khác."

Chỉ Yên ở một bên vừa khóc vừa chỉ vào mũi ta mắng: "Ngươi đừng

dùng miệng của ta nói ra mấy lời ác độc đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.