CHIÊU DIÊU - Trang 179

Chỉ Yên ngồi bên cạnh ta cúi đầu dùng ngón tay vẽ vòng tròn: "Ta

cảm thấy Lệ Trần Lan đối xử với ngươi quá tốt, ánh mắt khi nãy của hắn...
có lẽ là hắn thích ngươi thật đấy. Giống như một người đã cô độc thật lâu...
rốt cuộc cũng đã tìm được người mà mình yêu thích rồi..."

Ta nói: "Người hắn thích là ngươi."

"Lúc ban ngày, hắn còn chẳng thèm nhìn thẳng vào ta ấy chứ." Chỉ

Yên nói, "Chỉ có tới buổi tối khi gặp ngươi hắn mới như thế thôi." Chỉ Yên
nghĩ một lát rồi tiếp tục, "Hay là ngươi đừng gạt hắn nữa, nói hết sự thật
cho hắn nghe, nói không chừng ... sau khi biết được ngươi là Lộ Chiêu
Diêu, hắn đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, còn muốn giúp ngươi hoàn
dương nữa thì sao?"

"Câm miệng." Ta quát nàng một câu.

Quát to đến mức làm đám thị vệ hai bên câm như hến.

Những thứ giống như 'tình cảm' này, ta không cầu mong cũng không

tin tưởng. Ta sinh ra đã làm ma, chỉ cầu quyền thế, tài phú và sức mạnh
tuyệt đối. Nếu muốn cầu thêm những thứ khác, ngoài việc thêm mệt mỏi và
lao lực ra thì chẳng bao giờ có kết quả tốt, bài học đó ta đã sớm được nếm
qua rồi.

Ta giơ tay lên, nhìn đôi bàn tay mềm mại trắng nõn của Chỉ Yên một

cái. Nam nhân trên cõi đời này thích nhất là những người không có khả
năng gì uy hiếp tới bọn họ, tỷ như Chỉ Yên. Mà loại người khiến cho bọn
họ chán ghét nhất chính là những nữ nhân chiếm mất địa vị vốn thuộc về
bọn họ, giống như Lộ Chiêu Diêu ta đây.

Mặc dù ta thực sự thật tâm trả giá, nguyện vì nó mà dốc hết tất cả...

Ta đứng dậy, vỗ vỗ xiêm áo, tính toán thời gian một chút. Bằng thuật

di chuyển của Mặc Thanh thì đoán chừng lúc này hắn đã đến được bờ biển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.