“Thế nhé!” lão nói. “Bây giờ chúng ta bắt tay rồi. Nếu ông chẳng còn
điều gì thắc mắc nữa, tôi sẽ đi tiếp đường của tôi”
“À, thắc mắc, có chứ.” Gã say lảo đảo tới lui khi cố gắng tập trung vào
lão già. “Tôi đang thắc mắc một người như ông thì đang làm gì trong cái
hang như thế này. Không lạ chút nào khi thắc mắc chuyện đó, đúng không?
Lần trước thấy ông ở đây tôi đã nghĩ ‘Hắn chỉ đi lạc thôi’. Nhưng ông ngồi
đó nói chuyện với thằng khốn nạn kia, một thằng đi khắp nơi đánh đập
người ta bằng gậy bóng chày. Và hôm nay ông cũng ngồi đó..”
“Sao?”
“Tôi đã nghĩ hẳn tôi sẽ phải hỏi một trong số mấy phóng viên thi thoảng
vẫn đến đây, ông biết đấy. Họ có biết một người đáng kính như ông đang
làm gì với hạng người như thế không. Họ biết mọi thứ đấy, ông biết không.
Còn điều gì họ không biết họ sẽ tìm hiểu. Ví dụ làm sao một người mà ai
cũng ngỡ rằng đã chết trong chiến tranh sống lại được. Họ tìm kiếm thông
tin nhanh như gió ấy. Chẳng hạn thế.”
Gã say thủ búng tróc ngón tay mà không được.
“Và rồi những thông tin lên trang báo, ông biết đấy.”
Lão già thở dài. “Có chuyện gì tôi có thể giúp được ông không?”
“Trông tôi giống cần cái gì lắm à?” Gã say dang rộng hai tay, toét miệng
cười khoe cả hàm răng sún.
“Tôi hiểu!” lão già đáp, quan sát tình hình xung quanh. “Cùng đi dạo
chút. Tôi không thích có khán giả.”
“Hả?”
“Tôi không thích có khán giả.”
“Không, chúng ta cần gì họ chứ?”
Lão già đặt nhẹ tay lên vai gã say.
“Ta vào trong này đi.”
“Chỉ đường cho tôi đi, đồng chí!” gã say ngâm nga bằng giọng khàn
khàn và cười khanh khách.
• • •