CHIM CỔ ĐỎ - Trang 112

Edvard khoác vai Dale. Nhưng Dale xoay vụt lại thình lình và mạnh đến

nỗi khiến Edvard mất thăng bằng trên mặt băng đã trở nên ẩm ướt, trơn
trượt dưới ánh nắng. Ít nhất thì mùa đông này cũng dễ dịu, Edvard nghĩ, và
anh đã phải phá lên cười khi nằm ngửa trên băng, nhưng tiếng cười vụt tắt
khi anh nhìn thấy nòng súng trường của Dale.

“Pass w ort!” Dale hét lên. Bên trên ống ngắm súng trường Edvard trông

thấy một con mắt trợn trừng.

“Này, là tôi đây mà, Dale.”
“Xoay súng ra chỗ khác đi! Là tôi Edvard đây, vì Chúa!”
“Pass w ort!
“Gluthaufen

(*)

.”

Edvard càng lúc càng hốt hoảng khi thấy ngón tay Dale co lại quanh cò

súng. Cậu ta không nghe được à?

“Gluthaufen!” anh hét lên hết sức bình sinh. “Vì Chúa, Gluthaufen.”
“Falsch! Ich schieBe!

(*)

Lạy Chúa, gã này hóa điên rồi! Bỗng Edvard chợt nhớ rằng họ đã đổi

mật khẩu sáng hôm ấy. Sau đó anh đã đến Quân khu Bắc. Ngón tay Dale
siết mạnh thêm lên cò súng, nhưng không tiến thêm nữa. Bên trên mắt của
cậu ta có một nếp nhăn lạ lùng. Rồi cậu ta nhả chốt an toàn và lại lên cò.
Chuyện này sẽ kết thúc như thế này ư? Sau tất cả những gì anh đã qua khỏi,
anh sẽ chết bởi viên đạn bắn ra từ nòng súng một người đồng hương bị sốc
đạn pháo? Edvard nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm và chờ nó
khạc đạn. Liệu anh có thật sự thấy nó không? Lạy Chúa. Anh đưa ánh mắt
qua khẩu súng trường lên bầu trời xanh trên đầu họ và thấy một chữ thập
đen in trên nền trời, một chiến đấu cơ của Nga. Nó ở quá cao họ không
nghe thấy. Rồi anh nhắm mắt lại.

“Engelstimme” ai đó sát bên cạnh hét lên.
Edvard mở bừng mắt thì thấy Dale chớp chớp mắt sau ống ngắm. Đó là

Gudbrand. Gã ghé đầu sát đầu Dale và hét vào tai cậu ta.

“Engelstimme!

(*)

Dale hạ súng trường xuống, cười toét với Edvard và gật đầu.

“Etigelstimme!” cậu ta lặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.