CHIM CỔ ĐỎ - Trang 152

“Vâng, cảm ơn ông. Ông có thể nói vậy.”
“Vậy là cậu tình nguyện tòng quân chiến đấu cho Hitler à?”
“Tôi đã làm rồi. Tôi đã chiến đấu tại Mặt trận phía Đông. Ở khu Bắc.”
“Thật sao? Ở đâu khu Bắc?”
“Gần đồi Leningrad.”
“Hừm. Và giờ thì cậu đi Paris. Đi cùng với…”
“Bạn gái.”
“Bạn gái, chính xác rồi. Nghỉ phép à?”
“Vâng.”
Ông soát vé đục lỗ vé cho họ. “Cô từ Vienna à?” ông ta hỏi Helena, trả

lại vé. Cô gật đầu. “Tôi có thể thấy cô là người theo đạo Thiên Chúa,” ông
ta nói, chỉ tay vào cây thập giá trên sợi dây chuyền cô đeo ngoài áo choàng.
“Vợ tôi cũng thế.”

Ông ta ngả người ra sau quan sát hành lang. Rồi quay về phía Uriah, ông

ta hỏi. “Bạn gái cậu đã dẫn cậu đi xem Stephansdom

(*)

ở Vienna chưa?”

“Không, tôi đã phải nằm viện, thế nên thật không may là tôi không có

nhiều dịp đi vãn cảnh thành phố.”

“Đúng rồi. Không tình cờ là một bệnh viện Thiên Chúa giáo đấy chứ?”
“Vâng, bệnh viện Rudo…”
“Vâng,” Helena cướp lời. “Một bệnh viện Thiên Chúa giáo.”
“Hừm.”
Sao ông ta còn chưa biến đi nhỉ? Helena nghĩ.
Ông soát vé lại hắng giọng.
“Vâng?” Cuối cùng Uriah hỏi.
“Không phải là việc của tôi, nhưng tôi hy vọng cô cậu nhớ rằng cô cậu

có giấy tờ chứng minh được rằng cô cậu đang nghỉ phép.”

Giấy tờ? Helena nghĩ. Trước kia cô đã hai lần đến Pháp cùng với bố,

trong đầu cô chưa từng nghĩ họ cần phải có thứ giấy tờ gì khác ngoài hộ
chiếu.

“Vâng, đó không phải là vấn đề đối với cô, Fraulein

(*)

, nhưng với anh

chàng mặc quân phục này, điều cơ bản là cậu ấy phải mang theo giấy tờ
chứng minh chỗ cậu ấy trú quân, và cậu ấy đang đi đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.