CHIM CỔ ĐỎ - Trang 155

28

Silian, Telemark.

Ngày 22 tháng Hai năm 2002.

Harry xem đồng hồ đeo tay lần nữa rồi thận trọng nhấn chân. Giờ hẹn là
bốn giờ, nếu anh đến nơi sau khi hoàng hôn xuống, toàn bộ chuyến đi này
sẽ phí hoài. Phần lốp xe mùa đông còn nghiến vào lớp băng kêu lạo xạo.
Cho dù chỉ mới chạy bốn mươi cây số trên đường rừng quanh co, đóng
băng nhưng anh có cảm tưởng như đã vài giờ rồi từ khi rẽ khỏi đường
chính. Cặp kính râm giá rẻ anh mua tại cây xăng cũng chẳng giúp được
nhiều, đôi mắt anh nhức nhối vì ánh sáng chói chang hắt lên tuyết.

Cuối cùng anh thoáng thấy xe cảnh sát có biển đăng ký Skien bên vệ

đường. Anh thận trọng phanh xe lại, cho xe vào lề và lấy đôi ván trượt
tuyết trên nóc xe xuống. Đôi ván này là sản phẩm cùa một nhà sản xuất ván
trượt ở Trondheim bị phá sản mười lăm năm trước. Chắc cũng gần bằng
khoảng thời gian anh thêm vào ván trượt chút sáp, để bây giờ nó tạo thành
một khối cứng xam xám ở đuôi ván trượt. Anh tìm được lối đi từ con
đường mòn dẫn lên căn nhà gỗ như được mô tả. Đôi ván trượt găm chặt
xuống lối đi như thể bị dán keo; có muốn anh cũng không thể di chuyển
sang hai bên được. Khi anh tới điểm đến thì mặt trời đã hạ thấp trên những
cây vân sam. Trên mấy bậc thềm của căn nhà gỗ ghép màu đen, hai người
đàn ông mặc áo ngoài có mũ trùm đầu đang ngồi cùng một thằng bé. Harry
vốn không quen biết bất kỳ trẻ vị thành niên nào, anh đoán chừng nó vào
khoảng, từ mười hai đến mười sáu tuổi.

“Ove Bertelsen?” Harry dò hỏi, tì vào hai cọc trượt tuyết. Anh hết cả hơi.
“Là tôi,” một trong hai người đàn ông đáp, đứng dậy bắt tay, “Còn đây là

sĩ quan Folldal.”

Người kia dè dặt gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.