Cô liếc nhìn lại lần cuối vào gương - cô thật quyến rũ. Hít một hơi run
run, cô bước ra khỏi cửa. “Hele…”
Mẹ ngừng gọi khi thấy Helena xuất hiện ở đầu cầu thang. Cô thận trọng
đặt một chân xuống bậc trên cùng; đôi giầy gót cao cô vừa chạy xuống cầu
thang bỗng đâu trở nên loạng choạng không vững.
“Khách của con đến rồi!” mẹ nói.
Khách của con, nếu là trong bối cảnh khác thì có lẽ Helena đã bực với
cách lựa chọn từ ngữ của mẹ, nhấn mạnh rằng bà không xem một tên lính
đánh thuê nước ngoài là khách trong nhà. Nhưng đây là những thời điểm
ngoại lệ, và Helena có thể hôn mẹ vì đã không tỏ ra khó chịu hơn. Ít nhất
bà đã ra đón chào anh trước khi Helena xuất hiện.
Helena liếc qua Ueatrice. Bà quản gia mỉm cười, nhưng đôi mắt bà cũng
thoáng vương nét u buồn như mẹ cô, Helena đưa mắt nhìn sang anh. Đôi
mắt anh rực sáng và cô dường như cảm thấy sức nóng của chúng thiêu đốt
trên má cô. Cô đành phải hạ ánh mắt xuống cái cổ da ngăm nâu, đã cạo
nhẵn nhụi, cổ áo có những chữ “s” kép và bộ quân phục màu xanh lúc trên
xe lửa còn nhăn nhúm nhưng giờ mới được là ủi. Trên tay anh cầm một bó
hồng. Cô biết Beatrice đã ngỏ lời đưa bà cắm vào bình nhưng anh chỉ cảm
ơn và bảo bà đợi để Helena nhìn thấy đã.
Cô dấn thêm một bước. Bàn tay cô vịn nhẹ lên lan can. Giờ thì đơn giản
hơn rồi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cả ba người một vòng. Và bất chợt, thật lạ
lùng làm sao cô nhận ra đây là khoảnh khoắc đẹp nhất đời mình. Vì cô đã
biết những gì họ thấy và điều ấy hiện lên trong ánh mắt họ thế nào.
Mẹ cô đã nhìn thấy chính mình, nhìn thấy tuổi trẻ đã mất của mình, thấy
những giấc mơ của bà đang bước xuống cầu thang, Beatrice trông thấy cô
bé bà đã nuôi lớn như chính con mình. Anh trông thấy người phụ nữ anh
yêu nhiều đến mức không thể che giấu điều đó phía sau những ngượng
ngùng và cách ứng xử tử tế của người Scandinavia.
“Trông con tuyệt lắm!” Beatrice nói không thành tiếng. Helena nháy mắt
đáp lại, bước xuống cầu thang.
“Vậy là anh vẫn tìm được đường ngay cả trong cảnh tối như mực à?” cô
mỉm cười với Uriah.