CHIM CỔ ĐỎ - Trang 172

“Schioein,” mẹ cô nói. “Món mà cậu đã ăn có lẽ làm từ thịt lợn. Trong

nhà này chúng tôi chỉ ăn thịt bê thôi, hoặc lúc túng thiếu thì gà tây.”

“Cháu không nhớ có tí thịt nào cả,” anh nói và mỉm cười. “Cháu nghĩ nó

chỉ toàn trứng với vụn bánh mì thôi.”

Helena cười khẽ, chợt nhận được cái trừng mắt thật nhanh của mẹ.
Cuộc đối thoại trở nên nhạt nhẽo vài bận trong suốt bữa ăn, nhưng sau

những khoảng lặng dài, Uriah cũng thường tiếp nối câu chuyện như Helena
hay mẹ cô. Trước khi mời anh đến ăn tối, Helena quyết tâm sẽ không để
những gì mẹ cô nghĩ làm mình bận tâm. Uriah tuy lịch thiệp, nhưng anh
xuất thân từ gia đình làm nông giản dị, không hề có sự tinh tế trong bản
tính và cung cách đi kèm khi được nuôi dạy trong một ngôi nhà trang nhã.
Tuy nhiên, hầu như cô không cần phải lo. Helena ngạc nhiên trước thái độ
cư xử tự nhiên, lịch duyệt của anh.

“Có lẽ cậu đang dự tính tìm việc làm khi chiến tranh kết thúc?” mẹ cô

hỏi, đưa miếng khoai tây cuối cùng vào miệng.

Uriah gật đầu, trong khi bà đang nhai nốt thì anh kiên nhẫn đợi câu hỏi

tiếp theo không tránh khỏi.

“Nếu không phiền tôi có thể hỏi đó sẽ là công việc gì không?
“Bưu tá ạ. Dù sao trước khi chiến tranh bùng nổ cháu đã được hứa một

chỗ rồi.”

“Phát thư à? Chẳng phải ở nước cậu người ta ở cách xa nhau vời vợi hay

sao?”

“Không tệ đến thế ạ. Chúng cháu định cư ở bất kỳ nơi đâu có thể. Dọc

theo những con vịnh hẹp, trong các thung lũng và những nơi khác được che
mưa che gió. Sau đó dĩ nhiên là cũng có một số thành phố và những nơi
rộng rãi hơn nữa.”

“Thế sao. Thú vị nhỉ. Cho phép tôi hỏi cậu có phải là người giàu có

không?”

“Mẹ!” Helene ngây người nhìn mẹ sửng sốt.
“Sao hả con yêu?” Mẹ cô đưa khăn ăn lên lau miệng, ra hiệu cho

Beatrice dọn dẹp bát đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.