CHIM CỔ ĐỎ - Trang 171

“Đúng,” anh trả lời bằng giọng to và rõ, trong hành lang trần cao, lát đá,

câu trả lời vang vọng như trong nhà thờ.

•   •   •

Mẹ cô nói chuyện bằng giọng lanh lảnh, gay gắt trong khi giọng Beatrice
vẳng ra vọng vào phòng ăn như một hồn ma thân thiện. Helena không thể
rời mắt khỏi sợi dây chuyền kim cương mẹ cô đang đeo, món đồ trang sức
quý giá nhất bà chỉ đeo vào những dịp đặc biệt.

Như một ngoại lệ, mẹ cô để cánh cửa dẫn ra vườn khép hờ. Màn mây

buông xuống thấp đến mức họ có thể thoát được trận đánh bom đêm nay.
Gió lùa qua cánh cửa mở khiến ánh lửa trên những ngọn nến stearin leo lét,
những bóng sáng nhảy nhót trên chân dung những ông những bà nghiêm
nghị cùng mang họ Lang. Mẹ cô đã chịu khó giải thích cho anh biết ai là ai,
họ đã đạt được những gì và họ chọn chồng chọn vợ từ những gia đình thế
nào. Uriah lắng nghe với cái mà Helena nghĩ rằng giống một thoáng cười
mỉa mai, nhưng rất khó nhìn rõ trong cảnh tranh tối tranh sáng thế này. Mẹ
đã giải thích rằng họ cảm thấy có trách nhiệm tiết kiệm điện khi đang có
chiến tranh. Dĩ nhiên bà không nói đến tình hình kinh tế hiện thời của gia
đình, rằng Beatrice là người hầu cuối cùng còn lại trong số bốn người hầu
ban đầu.

Uriah bỏ dĩa xuống và hắng giọng. Mẹ cô đã xếp cho họ ngồi ở đầu bàn

ăn dài. Những người trẻ ngồi đối mặt nhau còn bà ngồi ở đầu kia bàn.

“Món ăn ngon lắm, thưa bác Lang.”
Đó chỉ là một bữa ăn giản dị: Không đơn sơ đến mức có thể hiểu như

một sự xúc phạm, nhưng cũng không quá phô trương để khiến anh tin rằng
mình là vị khách danh dự.

“Do Beatrice làm đấy!” Helena nồng nhiệt đáp. “Bác ấy làm món

Wienerschnitzelw ngon nhất nước Áo. Anh đã thử qua chưa?”

“Theo như anh biết thì chỉ một lần thôi. Và nó không thể sánh được với

món này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.