CHIM CỔ ĐỎ - Trang 212

38

Trung tâm thể hình Focus, Ila.

Ngày 2 tháng Ba năm 2000.

Harry vừa đạp xe vừa đổ mồ hôi. Phòng khám tim mạch được trang bị
mười tám xe đạp thể dục cơ công kế siêu hiện đại, tất cả đang được các cư
dân “thành thị,” hay nói chung là những người hấp dẫn sử dụng, mắt họ dán
chặt vào màn hình ti-vi tắt tiếng treo trên trần nhà. Harry đang xem Elisa
trên chương trình Cuộc thám hiểm Robinson mấp máy môi nói rằng cô ta
không chịu nổi Poppe. Harry biết. Đó là chương trình phát lại.

Ca khúc That don’t impress me much! chợt vang lên từ những cái loa.
Không, ngạc nhiên đấy chứ, Harry nghĩ, người vốn thích những bản nhạc

ầm ĩ cũng như mấy tiếng khò khè nghe được từ đâu đó trong phổi mình.
Anh có thể tập luyện miễn phí tại phòng tập thể hình ở Sở Cảnh sát, nhưng
Ellen đã thuyết phục anh đi tập ở trung tâm Focus. Anh làm theo, nhưng
vạch rõ giới hạn khi cô cố xúi anh đăng ký vào một lớp aerobics. Chuyển
động hòa nhịp với nhạc phát đĩa cùng một đám người thích nghe nhạc phát
đĩa trong khi người hướng dẫn có nụ cười nhếch mép luôn mồm thúc giục
họ nỗ lực hơn nữa, gắng sức hơn nữa, kèm câu đùa hóm hỉnh “có công mài
sắt, có ngày nên kim.” Đối với Harry đó là một kiểu tình nguyện tự hạ mình
không thể hiểu nổi. Theo anh nhìn nhận, lợi thế lớn nhất của Focus đó là
anh có thể vừa tập vừa xem Cuộc thám hiểm Robinson mà không phải
chung phòng tập với Tom Waaler, hắn luôn thích dành toàn bộ thời gian
rảnh trong phòng tập gym của cảnh sát. Harry liếc nhanh xung quanh và
khẳng định, như thường lệ, tối nay anh là người già nhất ở đó. Hầu hết
người tập trong phòng là con gái, tai nghe nhạc trên máy Walkman, chốc
chốc lại liếc mắt về phía anh. Không phải họ đang nhìn anh mà là nhìn tay
diễn viên tấu hài nổi tiếng nhất Na Uy ngồi kế bên anh, mặc chiếc áo có mũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.