trùm đầu xám, dưới chùm tóc tinh nghịch trên trán chẳng đọng giọt mồ hôi
nào. Một tin nhắn xuất hiện trên bảng đồng hồ đo tốc độ của Harry: Bạn
đang tập luyện rất tốt.
Nhưng ăn mặc thì dở tệ, Harry nghĩ, nhìn xuống chiếc quần dài chạy bộ
bạc màu, èo uột mà anh luôn phải kéo xếch lên vì chiếc điện thoại di động
mắc tòng teng ở eo lưng. Đôi giày thể thao Adidas nhàm chán của anh
không đủ mới để gọi là hiện đại, cũng không đủ cũ để theo đúng xu hướng
thời trang retro nữa. Chiếc áo thun Joy Division vốn từng được tín nhiệm
giờ đang phát đi thông điệp rằng anh không còn theo kịp những gì đang
diễn ra trên sân khấu âm nhạc đến mấy năm. Nhưng Harry không cảm thấy
hoàn toàn - hoàn toàn - cô độc, cho đến khi di động của anh bắt đầu bíp bíp
anh mới để ý thấy cặp mắt oán trách mười bảy tuổi đó, kể cả ánh mắt của
tay diễn viên tấu hài kia, nhắm thẳng vào mình. Anh bèn tháo móc cục
gạch quỷ quái đen đủi bé xíu ấy ra khỏi thắt lưng.
“Hole nghe.”
Ca khúc That don’t impress me much! lại vang lên.
“Juul đây mà. Tôi có quấy rầy anh không?”
“Không, là do nhạc thôi.”
“Cậu đang thở khò khè như con hà mã ấy. Gọi lại cho tôi vào lúc nào
thuận tiện nhé.”
“Bây giờ tiện mà. Tôi đang ở phòng tập gym.”
“Được rồi. Tôi có tin tốt đây. Tôi đã xem báo cáo từ Johannesburg của
cậu rồi. Tại sao cậu lại không nói hắn đã từng đến Sennheim?”
“Uriah ấy à? Có quan trọng không? Tôi cũng không chắc mình nghe
đúng cái tên? Tôi đã tìm nó trên bản đồ nước Đức nhưng không tìm ra một
Sennheim nào hết.”
“Câu trả lời cho câu hỏi của cậu là có đấy, nó quan trọng. Nếu cậu có tí
nghi ngờ nào liên quan đến việc liệu hắn có chiến đấu trên mặt trận không,
bây giờ cậu có thể an tâm rồi. Chắc chắn một trăm phần trăm. Sennheim
nhỏ thôi và những người Na Uy duy nhất mà tôi nghe nói từng đến đó đều
đi trong thời chiến. Để đến trại huấn luyện trước khi ra Mặt trận phía Đông.