CHIM CỔ ĐỎ - Trang 225

Oleg.”

Đôi mắt ông ta trống rỗng, và không cười nữa.
Harry rút ra vài kết luận thật nhanh. Có lẽ là quá nhanh nhưng nếu anh

đúng thì Oleg chắc phải là một trong những lý do khiến Sindre Fauke đang
sống tại Majorstuen. Dù sao thì cũng là vậy đấy. Cô ấy đang sống cùng một
người khác, có nghĩ về chuyện này nữa cũng vô ích. Mà dù sao điều đó
cũng tốt.

“Tôi không thể nói với ông quá nhiều được, ông Fauke. Vì tôi chắc chắn

rằng ông hiểu, chúng tôi đang làm…”

“Tôi hiểu.”
“Tốt. Tôi muốn được nghe những gì ông biết về những người Na Uy ở

Sennheim.”

“Ồ. Chúng tôi đông lắm đấy, cậu biết mà.”
“Những người còn sống đến giờ thôi.”
Fauke phá lên cười.
“Tôi không có ý độc địa, nhưng làm thế dễ hơn nhiều đấy. Đàn ông chết

như rạ ngoài mặt trận. Bình quân 60% đồng đội của tôi chết mỗi năm.”

“À tôi không bao giờ nghĩ vậy. Tỷ lệ chim chích bờ giậu chết là… ờ.”
“Hả?”
“Xin lỗi. Xin ông cứ tiếp tục.”
Harry ngượng ngùng, nhìn chằm chằm xuống cốc cà phê.
“Vấn đề đó là trong chiến tranh người ta học hỏi được rất nhanh,” Fauke

nói. “Trong trường hợp anh sống sót được sáu tháng đầu, cơ hội sinh tồn sẽ
lớn gấp nhiều lần. Anh không giẫm lên mìn, anh luôn cúi thấp đầu dưới
chiến hào, anh tỉnh dậy ngay khi nghe thấy tiếng lên đạn của một khẩu súng
trường Mosin- Nagant. Và anh biết rằng chẳng có chỗ cho những người
hùng, và rằng nỗi sợ hãi là người bạn thân nhất của anh. Do đó sau sáu
tháng tôi đã nằm trong nhóm ít người Na Uy nhận ra rằng chúng tôi có thể
sống sót qua cuộc chiến này. Và hầu hết chúng tôi đã đến Sennheim. Dần
dà khi chiến tranh tiếp diễn, họ đã chuyển trại huấn luyện đến những nơi
khác, nằm sâu hơn trong lòng nước Đức. Hoặc những người tình nguyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.