CHIM CỔ ĐỎ - Trang 226

đến thẳng từ Na Uy. Những người đã đến mà không được huấn luyện…”
Fauke lắc đầu.

“Họ chết?” Harry hỏi.
“Chúng tôi thậm chí còn chẳng buồn biết tên họ khi họ đến. Để làm gì

chứ? Rất khó hiểu, nhưng đến tận năm 1944 mà người tình nguyện vẫn
tuôn ào ạt ra Mặt trận phía Đông, rất lâu sau khi những người chúng tôi ở
đó biết chiến tranh sẽ đi theo hướng nào. Họ nghĩ rằng họ sẽ cứu Na Uy,
của đáng tội.”

“Tôi hiểu ông không còn ở đó vào năm 1944?”
“Đúng thế. Tôi đã đào ngũ. Vào đêm Giao thừa năm 1942. Tôi đã phản

bội lại đất nước của mình hai lần.” Fauke mỉm cười. “Và cuối cùng lại vào
nhầm trại hai lần.”

“Ông đã chiến đấu cho người Nga.”
“Theo một cách nào đó. Tôi là tù binh. Chúng tôi đang chết đói. Một

buổi sáng họ hỏi bằng tiếng Đức rằng có ai biết gì về viễn thông không. Tôi
có biết sơ sơ nên liền giơ tay. Hóa ra tất cả những người lính thông tin liên
lạc của một trung đoàn đã chết cả. Từng người một! Ngày mai lại là tôi
điều khiển một điện thoại dã chiến khi chúng tôi tấn công những đồng chí
cũ ở Estonia. Nơi ấy gần Narva…”

Fauke nâng cao cốc cà phê, cả hai tay bao quanh cốc.
“Tôi nằm trên một ngọn đồi nhỏ nhìn quân Nga tấn công chốt súng máy

của Đức. Họ vừa bị quân Đức tàn sát chết như rạ. Một trăm hai mươi người
và bốn con ngựa nằm phơi xác thành đống trước khi cuối cùng khẩu súng
máy nóng rực. Rồi những người Nga còn lại giết chết quân Đức bằng lưỡi
lê để tiết kiệm đạn. Từ khi mở đợt tấn công đến khi kết thúc tối đa là nửa
tiếng. Một trăm hai mươi người chết. Rồi lại đến chốt súng máy tiếp theo.
Cái quy trình ấy lặp lại.”

Harry còn thấy cốc cà phê rung nhẹ.
“Tôi biết mình sắp chết rồi. Và vì một sự nghiệp tôi không tin vào. Tôi

không tin cả Stalin lẫn Hitler.”

“Tại sao ông lại ra Mặt trận phía Đông nếu ông không tin vào sự nghiệp

ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.