CHIM CỔ ĐỎ - Trang 365

72

Nordberg và khách sạn Continental.

Ngày 9 tháng Năm năm 2000.

Nó tấn công lão già hoàn toàn không kịp phòng bị: những cơn đau nhói
khiến lão nghẹt thở. Lão gập đôi người lại trên mặt đất lão đang nằm, nhét
nắm tay vào miệng ngăn mình không hét lên. Lão cứ nằm như thế, cố gắng
giữ mình tỉnh táo khi những đợt sóng hết sáng lại tối tràn qua người. Đôi
mắt lão hết nhắm lại mở. Bầu trời đổ dồn đến trên đầu lão. Như thể thời
gian đang tăng tốc: những đám mây vùn vụt phóng qua bầu trời, những vì
sao tỏa sáng qua vòm trời xanh ngắt. Ngày biến thành đêm, đêm lại biến
thành ngày, rồi lại ngày thành đêm, đêm thành ngày, rồi thành đêm lại. Thế
rồi tất cả chấm dứt, lão ngửi thấy hương thơm của đất ẩm dưới người mình
và lão biết rằng mình còn sống.

Lão vẫn giữ nguyên tư thế cho đến khi thở lại được. Mồ hôi khiến áo sơ

mi của lão dính bết vào người. Lão lật sấp người lại, một lần nữa nhìn
xuống ngôi nhà.

Đó là một căn nhà gỗ to thẫm màu. Lão vẫn đang nằm đây suốt từ sáng,

và lão biết chỉ có một mình người vợ ở nhà. Tuy nhiên, toàn bộ các cửa sổ
dưới tầng trệt và trên tầng một đều sáng đèn. Lão đã thấy chị ta đi khắp nơi
bật hết toàn bộ đèn ngay sau khi trời vừa buông tối, theo đó lão suy ra rằng
chị ta khiếp sợ bóng tối.

Dù vậy, lão khiếp sợ chính bản thân mình - chứ không sợ bóng tối, lão

chưa từng sợ bóng tối. Lão khiếp sợ thời gian đang tăng tốc. Và cơn đau.
Đó là một trải nghiệm mới mà lão vẫn chưa học được cách kiểm soát. Cũng
như lão không rõ mình có kiểm soát được không. Còn thời gian? Lão cố
gắng hết sức không nghĩ đến những tế bào đang phân chia, phân chia và cứ
phân chia mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.