CHIM CỔ ĐỎ - Trang 370

“Chúng ta không việc gì phải vội!” ông nói, đặt một bàn tay lên đầu gối

cô. Khuôn mặt cô không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ông cảm thấy cô
nao núng.

“Cứ việc làm gì ông thích!” cô nói, nhún vai.
“Em có muốn xem lá thư trước không?”
Ông hất đầu về phía chiếc phong bì màu nâu được rập nổi con dấu của

đại sứ quán Nga, ở giữa bàn. Lá thư ngắn của đại sứ Vladimir Aleksandrov
gửi cho Rakel Fauke thông báo rằng giới chức Nga đề nghị cô không cần
phải để ý tới những lệnh triệu tập đến phiên tòa xử quyền nuôi con trước
đó. Toàn bộ vấn đề sẽ được trì hoãn vô thời hạn do còn quá nhiều vụ án
đang bị tồn đọng của các tòa án. Làm được việc này chẳng dễ dàng gì.
Brandhaug đã buộc phải nhắc nhở đại sứ Nga về vài ân huệ mà ông ta còn
nợ ông. Đó là chưa kể còn ngỏ lời có thêm bao nhiêu ân huệ nữa. Hai ân
huệ này chạm gần sát những giới hạn được phép đối với người đứng đầu
Bộ Ngoại giao Na Uy.

“Tôi tin ông,” cô đáp. “Chúng ta có thể làm cho xong chuyện này được

không?”

Cô gần như không chớp mắt khi lòng bàn tay ông chạm vào má cô.

Nhưng đầu cô lắc lư như thể gắn vào một con búp bê bằng giẻ.

Brandhaug xoa nhẹ bàn tay trên má cô, trong khi trầm ngâm chiêm

ngưỡng cô.

“Em không hề ngu đâu, Rakel,” ông nói. “Thế nên tôi cho rằng em biết

đây chỉ là sự dàn xếp tạm thời. Phải đợi sáu tháng rồi vụ án mới hết hiệu
lực pháp lý. Một lệnh triệu tập mới có thể sẽ đến vào bất kỳ lúc nào; chỉ
cần một cuộc điện thoại của tôi thôi.”

Cô nhìn ông trừng trừng, cuối cùng ông đã nhận thấy dấu hiệu. Sự sống

hồi sinh trong con mắt đã chết của cô.

“Tôi nghĩ một lời xin lỗi sẽ không phải là không đúng chỗ đâu,” ông nói.

Ngực cô phập phồng, cánh mũi cô run run. Đôi mắt cô từ từ đầy nước mắt.

“Thế nào?” ông hỏi.
“Xin lỗi.” Giọng cô gần như không thể nghe thấy.
“Em sẽ phải nói lớn lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.