“Chắc chắn sẽ có những dấu vân tay rõ nét trên ấm cà phê trong bếp,”
Harry nói. “Tôi đã nói chuyện với một đồng nghiệp tại Vienna, anh ta đang
bận rộn tìm kiếm một bộ các dấu vân tay từ năm 1944. Ông có mang theo
máy quét và máy tính đấy chứ?”
Weber vỗ vỗ vào thùng đồ nghề.
“Tuyệt. Khi ông quét xong các dấu vân tay, ông có thể nối di động của
tôi với máy tính rồi gửi chúng vào địa chỉ email đã liệt kê ở mục ‘Fritz,
Vienna’. Anh ta đang ngồi đó sẵn sàng so sánh chúng với một bộ các dấu
vân tay của anh ta và cho chúng ta biết kết quả ngay lập tức. Đại để về cơ
bản là thế. Tôi chỉ còn phải đọc qua vài trang trong phòng khách.”
“Cái gì…”
“Của POT,” Harry đáp. “Chỉ là cơ sở những-điều-cần-biết thôi mà.”
“Vậy thôi à?” Weber cắn môi, ném sang Harry cái nhìn dò hỏi. Harry
nhìn vào mắt ông chờ đợi.
“Cậu biết gì không, Hole?” cuối cùng ông nói. “Thật tốt khi còn có
người trong đất nước này vẫn hành xử một cách chuyên nghiệp.”