CHIM CỔ ĐỎ - Trang 86

16

Khách sạn Radisson SAS, Holbergs Plass.

Ngày 5 tháng Mười một năm 1999.

Betty Andresen có mái tóc vàng, xoăn, giống Dolly Parton đến mức trông
như tóc giả. Tuy nhiên, đó không phải là tóc giả, và tất cả những nét tương
đồng với Dolly Parton đã dừng lại ở mái tóc. Betty Andresen cao và mảnh
mai, khi cô mỉm cười như lúc này, khe hở trên môi cô rất mỏng và gần như
không để lộ răng. Nụ cười này hướng về lão già phía bên kia bàn trong khu
vực tiếp tân của khách sạn Radisson SAS tại Holbergs Plass. Đó không
phải bàn tiếp tân hiểu theo nghĩa thông thường của từ này, mà là một trong
vài “đảo” đa năng với các màn hình máy tính, cho phép họ phục vụ vài
khách hàng cùng một lúc.

“Chào buổi sáng,” Betty Andresen nói. Đây là điều cô học được tại

trường quản lý khách sạn ở Stavanger, phân biệt những thời điểm khác
nhau trong ngày khi chào đón mọi người. Qua đó trong thời gian sáu tiếng
cô sẽ nói “Chào buổi chiều,” rồi hai tiếng sau là “Chào buổi tối.” Sau đó cô
sẽ về nhà, căn hộ hai phòng của cô tại Torshove, và ước rằng có ai ở đó để
nói “Chúc ngủ ngon.”

“Tôi muốn xem một phòng càng trên cao càng tốt.”
Betty Andresen nhìn vai áo choàng ướt nhỏ giọt của lão già. Bên ngoài

trời đang mưa xối xả. Một giọt mưa run run trên vành mũ của lão.

“Ông muốn xem một phòng à?”
Nụ cười của Betty Andresen không nao núng. Cô đã được huấn luyện

theo nguyên tắc mà cô tuân thủ thật cẩn thận, đó là đối xử với mọi người
như khách, cho đến khi không thể bác bỏ điều ngược lại. Nhưng cô cũng
biết rõ như vậy rằng trước mặt mình là một ví dụ về bậc kỳ tài: lão già-đi-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.