thăm-thủ-đô-muốn- được-ngắm-cảnh-từ-khách-sạn-SAS-mà-không-phải-
tốn-tiền.
Họ vẫn còn đến đây, đặc biệt là vào mùa hè. Và không chỉ để ngắm
quang cảnh. Có lần một bà đã đề nghị xem phòng Palace Suite trên tầng 21
để bà ta còn mô tả cho bạn bè và khoe rằng bà ta đã ở lại đó. Bà ta còn đề
nghị cho Betty năm mươi krone nếu cô điền tên bà ta vào trong sổ đăng ký
để bà ta dùng làm bằng chứng.
“Phòng đơn hay phòng đôi ạ?” Betty hỏi. “Phòng hút thuốc hay không
hút thuốc ạ?” Hầu hết mọi người đều sẽ ngập ngừng về điểm này.
“Chẳng khác biệt gì đâu!” lão già đáp. “Điều quan trọng nhất là quang
cảnh. Tôi muốn xem phòng quay về hướng Tây Nam.”
“Vâng, ông sẽ ngắm được toàn bộ thành phố từ đó.”
“Đúng thế. Phòng tốt nhất cô có là phòng gì?”
“Phòng tốt nhất rõ ràng là phòng Palace Suite, nhưng xin đợi một chút ạ.
Tôi sẽ kiểm tra xem còn phòng thường nào không.”
Cô gõ lách cách trên bàn phím và đợi xem lão già có cắn câu không.
Không cần đợi lâu.
“Tôi muốn được xem phòng suite.”
Dĩ nhiên là thế rồi, cô nghĩ. Mắt cô liếc nhìn lão già một lượt. Betty
không phải là người phụ nữ không biết lý lẽ. Nếu nguyện ước lớn nhất của
một lão già là nhìn ngắm quang cảnh từ khách sạn SAS, cô sẽ không cản
trở.
“Thế thì cùng đi xem thôi ạ,” cô nói, nhoẻn nụ cười rạng rỡ nhất, thường
được dành cho những vị khách quen.
“Có phải ông đang đến thăm ai ở Oslo không ạ?” cô hỏi theo phép lịch
sự khi đi thang máy.
“Không,” lão già đáp. Lão có hàng lông mày bạc rậm rì giống cha cô.
Betty nhấn nút cầu thang máy, hai cánh cửa khép vào nhau và thang máy
bắt đầu chuyển động. Cô chưa bao giờ quen với nó - như kiểu đang bị hút
lên thiên đường. Hai cánh cửa mở ra và, như thường lệ, cô có phần mong
đợi mình sẽ bước vào một thế giới mới và khác biệt, ít nhiều giống như cô
bé trong phim Phù thủy xứ Oz. Nhưng nó vẫn luôn là thế giới cũ ấy. Họ