CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 119

Chờ cho tổng đoàn Ngao qua được một lát, Cắm mới bò lên bờ suối.

Anh định lên một đoạn nữa rồi sẽ tạt ngang qua khu ruộng sang làng Thác.
Nhưng vừa đi được vài bước, Cắm bỗng nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch
chạy ngược trở lại phía mình. Anh vội thụt xuống bờ suối.

Trong bóng đêm, Cắm nhận ra hai cái bóng đen chạy từ phía Cối Ngàn

lại. Một bóng thấp lùn. Một bóng cao lớn. Cái bóng cao lớn thở hồng hộc:

- Nả ma! Cái gì mà mày làm tao hết hồn thế?

- Bẩm... Ma! - Cái bóng thấp lùn đáp sợ hãi.

- Ma thật à?

- Bẩm... Vâng. Đêm nào cũng cứ vào quãng này là nó hiện lên. Nó đi

lộc cộc, miệng kêu oe oe, nó trùm áo vải chàm dài, nó nhe răng trắng ởn.

- Mẹ mày, thật à?

- Con xin quan cho con nghỉ việc thôi. Con không trông coi thợ chữa

cối nữa đâu, con sự lắm. - Cái bóng thấp lùn thở dốc rồi thình lình thét to. -
Đấy, đấy... Nó đến đấy. Nó đến đấy!

- Đâu? Đâu?

- Nó đi lọc cọc đấy. Phạ ơi! Ma cối ngàn đấy. Ông Ngao bỏ tôi ra! Bỏ

tao ra!

- Chờ tao với!

- Ối giời ôi!

Hai cái bóng khiếp đảm quấn ríu lấy nhau rồi lao vào đêm tối. Thế là

thế nào? Cắm bật dậy. Những tiếng lọc cọc như gõ đều đều trên mặt đất
đang tiến dần lại phía Cắm cùng với tiếng mèo hoang kêu trong đêm nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.