CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 28

Cắm cắn môi. Trong anh có cái gì vừa đổ vỡ lại có cái gì mới chồi lên.

Im lặng một lát, Cắm mới quay lại nhìn Tố, gật đầu:

- Tôi hiểu rồi, anh Tố ạ.

- Dân không phải là lá đâu. Hay nếu có là lá thì là cái lớp lá chuối ai đó

giải cho tôi nằm kia. Anh Cắm à, trưa hôm qua tôi về đến lều thì thấy lạ quá:
Lại đã có một lượt lá chuối khô rất dày và ấm giải trên chỗ tôi nằm.

Hơi nhổm người dậy, Cắm cau mày:

- Ai giải lá trong lều của anh nhỉ? Tôi nghĩ chỗ ấy kín lắm cơ mà.

- Tôi cũng không rõ.

- Lạ nhỉ? Hôm qua tôi đã đi hỏi dò bọn trẻ trâu trong xóm, nhưng chưa

biết được đứa nào nó hay lên đó chơi hay thả trâu. Hừ! Trẻ con dạo này nó
ranh lắm. Quái nhỉ! Hay là bọn trẻ trâu nó giải lá chuối nằm chơi thôi.
Người lớn không ai lên nằm ở đấy đâu!

- Lá chuối khô lồng phồng còn mới nguyên, chưa có vết người nằm

đâu.

- Lạ nhỉ?

Cắm nghĩ, cái cằm hất ra phía trước một góc nhọn. Lát sau, anh quả

quyết:

- Phải chuyển địa điểm thôi, anh à. Có thể đó là người tốt, nhưng cứ

phải đề phòng. Giờ, tôi đưa anh xuống lều ruộng của bà cụ Va. Ở đấy khuất
nẻo, không có người qua lại.

Cắm đưa Tố chiếc khăn. Tố đứng dậy. Một vóc người dong dỏng. Đôi

mắt chìm sâu trong hốc mắt thâm trầm. Cái gò mũi cao cao. Một làn da bánh
mật dãi dầu. Một gương mặt gầy gò khắc khổ nhưng vẫn ánh lên một nguồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.