CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 30

già, bà mẹ Va tủm tỉm cười. Một tối nọ, khi thấy Va nắm một nắm cơm to,
xếp cùng bốn cái trứng vịt luộc vào giỏ mây, bà cụ định cất tiếng hỏi, thì
chợt nhận ra con gái mình vừa giật thọt mình và thế là bà cụ vội nuốt nước
bọt, ngậm miệng nín thinh, lặng lẽ đi vào buồng.

Căn buồng tối âm âm. Nằm im mà bà cụ có ngủ được đâu. Nghe tiếng

chân Va sàn sạt ở cầu thang, bà cụ lại nhổm dậy. Chao ôi! Thế là bà cụ biết
rồi. Họ đã về. Những người mang cờ đỏ sao vàng năm xưa đã trở về. Mà
làm thế nào họ về đây được? Họ về thì họ ở đâu?

Gần sáng nhìn ra trời thấy sương đọng trắng đục, dày như bông gạo,

thấy Va rón rén trở dậy, đi xuống cầu thang, bà cụ cũng bật mình trở dậy.

- Đem trâu đi đâu sớm thế, Va à?

- Con đem trâu sang đồng Phà. Bên ấy có cỏ mật ngon lắm, à.

Nín thinh, bà cụ thấy ngực đập dồn.

Con trâu ngoan ngoãn bước. Bốn vó to, chắc, đủng đỉnh đặt từng bước

một. Đất ẩm ướt. Đêm qua, có một người đã đi qua con đường này. Bàn
chân người này hơi dài, năm ngón chụm, chứng tỏ người thành phố, quen đi
giày, in trên mặt đất năm vết lõm nhỏ.

Va kéo con trâu đi nhanh. Quãng quãng cô lại dừng trâu ngoái về phía

sau. Mặt đường nơi con trâu vừa đi qua, dấu bàn chân người nọ đã được xoá
nhòa, lẫn vào vết chân trâu.

Gần tới làng Giềng, đường đã khô ráo, Va dẫn trâu lộn lại.

Sương chưa tan. Khoảng trống trước mặt Va, sương mỏng như giăng xô

màn.

- Chúng mày thấy không? Cỏ may rạp cả về phía làng Giềng. Đúng là

đêm qua có kẻ lạ đã lọt vào vùng này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.