CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 328

năm thì chỉ là chuỗi ngày căng thẳng với những là ồn ào, quát tháo, với súng
đạn, sống chết. Nên cảnh trí ở đây khiến lòng Ngao chợt dịu lại.

- Thôi, anh em. Nghỉ ngơi một lát, cắm trại, cơm nước xong thì mời bà

con ra đây nói chuyện nhá!

Ngao bỏ mũ, phẩy mấy cái vào mặt rồi đưa mắt nhìn quanh. Mát mẻ,

dịu dàng quá là làn gió hiu hiu từ cánh rừng quế bên kia con suối thổi về.
Gió hiu hiu cứ như ru hồn. Cứ như ru giấc ngủ của Ngao. Mấy ngày nay đã
có lúc nào Ngao được đẫy giấc.

Thực tình là ngả người trên cái đệm lính cần vụ

[170]

trải ra cho dưới

gầm một căn nhà sàn bên bờ con suối êm đềm này, Ngao đã chợp mắt.
Nhưng là con người dạn dày trong thời buổi chiến tranh, Ngao thức tỉnh
ngay trong chốc lát. Và mở mắt, Ngao không khỏi kinh ngạc vì bọn lính
đang ngồi vây quanh như có ý chờ đợi chủ tướng.

- Cái gì thế! Các chiến hữu sao nhìn tao như nhìn con lợn rừng thế hả?

Người Tây và bọn ta đến đây là để đánh Việt Minh. Bọn Việt Minh thua to ở
dưới xuôi nên mới lên đây đánh người miền núi ta. Việt Minh lấy thuế nặng.
Bọn ta đánh Việt Minh để các người không phải đóng thuế. Giờ, các người
phải theo người Tây. Theo người Tây đi đánh Việt Minh được lương cao,
được phát quần áo, súng đạn.

Ơ! Ngao nói gì thế? Nói với ai thế? Giật mình vì nhận ra như mình

đang nói mê, nói như thuộc lòng, Ngao liền chống tay đứng dậy, tỉnh hẳn:

- Anh em! Giờ ta vào việc thôi. Anh em hãy vào các nhà mời bà con ra

đây tập trung để nghe ta nói chuyện chứ!

- Dạ.. Thưa...

- Thưa cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.